1
Máu nóng phun ra, ta còn chưa kịp nhắm mắt, dòng m.á. u đã cố chấp tràn vào trong mắt ta.
Trước mắt là một màu đỏ tươi, ta quỳ sững tại chỗ, ngơ ngác không biết phải làm sao.
Một bàn tay nóng ấm nắm chặt lấy cánh tay ta, cưỡng ép kéo ta đứng dậy. Cơn đau bất ngờ làm ta bừng tỉnh.
"Ngươi chính là ả dâm phụ ấy sao? Quả thật xấu đến mức khó mà nhìn nổi."
Hắn cúi đầu nhìn ta, giọng nói vừa khinh bỉ vừa trêu chọc, khiến người nghe chỉ muốn nghiến răng mà hận.
Chẳng đợi ta nhìn rõ mặt mũi, hắn đã kéo ta vào từ đường. Lão tộc trưởng cùng lý trưởng vốn còn cao cao tại thượng, vừa rồi còn đang phun nước bọt giáo huấn ta, giờ đã quỳ rạp xuống đất, run như cầy sấy.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế mà tộc trưởng ngồi trước đó, dáng vẻ cực kỳ tùy tiện. Ta ôm bụng đứng bên cạnh hắn, chỉ thấy được mái tóc đen bóng cùng chiếc áo ngắn thô kệch màu xám.
"Tộc trưởng còn điều gì muốn nói chăng? Nếu không, ta sẽ mang người đi."
Hắn ngồi rất ung dung, hỏi lại càng nhàn nhã, tựa như người vừa g.i.ế. c mạng người chẳng phải là hắn, kẻ sắp mang đi cũng chẳng phải con người mà chỉ là mèo chó.
"Hiền điệt cứ tự nhiên."
Lý trưởng vật lộn mãi mới đứng dậy, run rẩy nói ra một câu như vậy.
Hiền điệt? Hừ!
Hắn cười nhạt một tiếng, khiến lý trưởng lại hoảng sợ mà ngã phịch xuống đất.
Cha mẹ chồng ta chỉ co rúm lại trong góc tường, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Trước khi đi, hắn lục soát nhà lý trưởng lẫn tộc trưởng, đến cả lừa, la và chó giữ nhà cũng không tha.
Sau đó, hắn dẫn theo hơn hai mươi người tiến vào Tây Sơn.
Trong tất cả những món đồ bị mang đi, ta chính là thứ mà hắn không muốn nhất nhưng lại không thể không mang theo.
Ta đã mang thai hơn năm tháng, bước chân làm sao theo kịp đám trai tráng khỏe mạnh ấy.
Hắn chê ta đi chậm, liền dỡ nửa xe lương thực xuống, để ta ngồi lên.
Khi đã an ổn ngồi xuống, ta mới có sức nhìn hắn cho rõ ràng.
Quả nhiên là gian phu của ta. Dẫu đêm đó tối đen như mực, nhưng ánh mắt sắc bén tựa sói kia, ta làm sao quên được.
Ta là một quả phụ.
Thiên hạ loạn lạc, nam nhân trong nhà đều bị bắt đi lính, quả phụ như ta đầy rẫy, cũng chẳng có gì hiếm lạ.
Cha ta vốn là Ngự sử trong triều, vì đối nghịch với hôn quân mà bị đày đến Ích Châu, chẳng ngờ lại c.h.ế. t giữa đường.
Mẹ ta qua đời khi sinh ta, kế mẫu thấy cha ta c.h.ế. t thì mang theo hai trai một gái mà bà ta sinh chạy mất.
Để lại ta cùng một một thứ muội và di nương.
Di nương nói muốn dẫn muội muội đi tìm người thân, cuối cùng cũng bỏ lại ta mà đi.
Hồng Trần Vô Định
Lúc đó, đúng lúc lão vợ chồng nhà họ Lý muốn lấy vợ cho nhi tử đã tử trận, thế là ta bèn gả vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!