Chương 5: (Vô Đề)

Cô nương không nói gì, hốc mắt hồng hồng.

"Cô nương…… Làm sao vậy?" Tôn Phóng thấp thỏm nói: Cô nương……

Cô nương nước mắt rơi ào ào.

Ai ai…… Tôn Phóng không biết làm sao:

"Cô nương ngươi đừng khóc nữa…… Được rồi được rồi, ta không hỏi ta không hỏi, ngươi đừng khóc……"

Cô nương hít hít mũi, lúc này mới ngừng nước mắt.

Tôn Phóng không có biện pháp, đành phải giữ người ở lại.

Hôm sau, Từ Kính Nhi ra khỏi phòng, thất thần đi loạn. Đi tới đi tới, thấy một cái ao cá.

Trong hồ có hai con cá khá lớn, xung quanh có một vài con cá nhỏ.

Hai con cá lớn là do Cố Lang đưa cho Mộ Dung Diễn. Vào sinh thần của Mộ Dung Diễn năm ngoái, hắn đòi Cố Lang tặng quà sinh nhật cho mình.

Cố Lang không biết nên tặng cái gì, khi đi ngang qua chợ, thấy một vị đại nương bán cá rao là Niên niên hữu dư, y liền mua hai con cá đưa cho hắn.

*Niên niên hữu dư: năm nào cũng giàu có sung túc

Sau lại, cá lớn sinh cá nhỏ, Mộ Dung Diễn còn đứng ở bên cạnh ao cá thở dài:

"Cá cũng đã sinh vài lứa, ngươi chừng nào mới sinh cho ta một……" Lời còn chưa nói xong, đã bị Cố Lang dùng một chân đá vào trong hồ.

Bên cạnh ao có một cái bàn, bên trên có để thức ăn cho cá. Từ Kính Nhi có chút nhàm chán, liền ngồi ở bên cạnh ao cho cá ăn.

Không biết cha thế nào rồi?

Có phái người tìm ta khắp nơi hay không?

Trong lòng nàng đang suy nghĩ, cứ một miếng lại một miếng thức ăn rải xuống hồ.

Một lát sau, Tôn Phóng đi tới, thoáng nhìn vào ao cá, chỉ thấy một con cá nhỏ hơi hơi trắng dã — sắp ăn đến căng no chết.

A! Tôn Phóng vội la lên: Mau cứu cá!

Từ Kính Nhi bị hắn làm hoảng sợ, nhìn con cá nhỏ như vậy cũng có chút áy náy. Nhưng Tôn Phóng phản ứng quá mạnh, nàng hơi bất mãn hỏi:

"Sao ngươi lại…… khẩn trương như vậy? Chỉ là một con cá……"

"Đây không phải là cá bình thường!"

Tôn Phóng vội vàng đi xuống vớt cá:

"Đây là tín vật đính ước mà người trong lòng đại đương gia của chúng ta đã đưa cho hắn! Nếu mà nó chết, hắn thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ta!"

——–

Ta có nói mớ sao?

Tôn Phóng nhanh chóng vớt cá lên, múc một chậu nước trong, thật cẩn thận mà thả cá vào. Con cá kia ở trong nước giật giật vài cái, phun ra hai mẩu thức ăn, rốt cuộc cũng lật mình bơi tiếp.

"Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi……" Tôn Phóng vỗ vỗ ngực:

"Thật là làm ta sợ muốn chết." Hắn lại giơ tay chọc chọc vào con cá kia, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!