Nguyễn Niệm đổi thuốc trêи tay Khuất Phong Vân, cẩn thận băng bó kỹ rồi dặn dò:
"A…… Mấy ngày nay ngươi cẩn thận chút, cánh tay không được đụng vào nước."
Khuất Phong Vân nhìn lụa trắng trêи tay rồi nói:
"Ngươi có thể về rồi."
Nguyễn Niệm khó hiểu: Hả?
"Trịnh Vu Phi đã vào tù," Khuất Phong Vân nói, Ngươi về được rồi.
Nguyễn Niệm giờ mới kịp phản ứng, Khuất Phong Vân nói y có thể về nhà, không cần ở lại Khuất phủ nữa.
Chẳng hiểu sao y có chút không vui, lầm bầm nói: Ta không về.
Khuất Phong Vân giương mắt nhìn y.
"Cũng vì cứu ta nên tay ngươi mới gãy." Nguyễn Niệm nói,
"Ta không thể cứ thế mà đi được, quá vong ân phụ nghĩa."
Khuất Phong Vân:
"…… Ta không trách ngươi."
"Vậy cũng không được," Nguyễn Niệm kiên định nói,
"Ta muốn ở lại chăm sóc ngươi."
Khuất Phong Vân:
"Trong phủ ta còn rất nhiều người. Đâu có thiếu người."
Nguyễn Niệm:
"Bọn hắn là bọn hắn, ta là ta, không giống nhau."
Khuất Phong Vân nhìn khuôn mặt vừa trắng vừa mềm của y: Sao không giống?
Nguyễn Niệm: Ta là thái y.
Khuất Phong Vân: …… Ờ.
Lúc này có hạ nhân chạy tới nói Lưu Đại Mãnh lại nổi điên đập phá đồ đạc trong phòng.
Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm vội vàng chạy tới. Độc của Lưu Đại Mãnh tái phát làm toàn thân ngứa ngáy, tính tình hung hãn, thấy cái gì nện cái đó. Sức lực của hắn lớn, trước đây chỉ có Khuất Phong Vân mới cản được hắn.
Nhưng giờ Khuất Phong Vân gãy mất một cánh tay, tay còn lại ngăn cản hắn thì hơi khó, vừa sơ suất liền bị Lưu Đại Mãnh vung tay nện vào mũi, máu mũi lập tức chảy xuống.
A Ngạnh! Nguyễn Niệm thót tim, quýnh quáng vác ghế nện Lưu Đại Mãnh.
Bốp một tiếng, Lưu Đại Mãnh ngã xuống ngất đi.
A Ngạnh! Nguyễn Niệm chạy tới giơ tay lau máu mũi cho Khuất Phong Vân.
Ta không sao, Khuất Phong Vân ngẩng lên đã thấy hốc mắt Nguyễn Niệm đỏ ửng như sắp khóc, Sao thế?
A Ngạnh…… Giọng nói của Nguyễn Niệm khẽ run,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!