Tay Nguyễn Niệm run lên, bát cơm cạch một tiếng rớt xuống bàn. Y kinh hãi nhìn sang Khuất Phong Vân.
Khuất Phong Vân mặt không biểu tình.
"Có thai đều sẽ vất vả một chút," Nguyễn đại nương tiếp tục nói,
"Con dâu à, gần đây thân thể con thế nào? Có nôn không? Đứa nhỏ có quấy không……"
Nguyễn Niệm bưng bát cơm, nơm nớp lo sợ nói:
"Nương, hắn không phải……"
Niệm nhi, Nguyễn đại nương nghiêm trang nói,
"Con phải chăm sóc con dâu cho tốt, mang thai đứa nhỏ cũng chẳng dễ dàng gì……"
Khuất Phong Vân bỗng nhiên mở miệng nói: Không có con.
Hả? Nguyễn đại nương tỏ vẻ thất vọng,
"Chưa mang thai à? Vậy các con phải tranh thủ đi, nhân lúc nương còn khỏe, có thể trông con giúp hai đứa……"
Tiểu Nguyệt đứng sau lưng Nguyễn đại nương đã nín cười đến mức bả vai run rẩy, giờ không chịu nổi nữa ngồi xổm trêи đất.
Nguyễn đại nương quay lại nhìn nàng,
"Tiểu Nguyệt, sao lại ngồi xổm thế kia?"
"Không có, không có gì ạ," Tiểu Nguyệt che miệng lúng búng đáp,
"Chính là, bụng, đau bụng thôi ạ."
Khuất Phong Vân, Nguyễn Niệm: ……
–
Cạnh ao cá trong sòng bạc Sơn Hà có một hắc y nhân đang ngồi xổm. Tôn Phóng đi qua gọi: Cẩu tử!
Hắc y nhân quay đầu lại, chính là người hôm đó đưa tới bản đồ thủy lao của Trịnh phủ. Hắn tức giận nói:
"Ngươi mới là cẩu tử, ta tên là Khuyển Tị!" Hắn cũng không biết mẹ mình nghĩ gì mà sinh hắn trong ổ chó vào giờ Tỵ nên đặt tên là Khuyển Tị.
Vậy nếu sinh hắn trong ổ gà thì chẳng phải sẽ gọi là Kê Tị hay sao?
Được được, Tôn Phóng nói,
"Mau dậy đi, có nhiệm vụ rồi."
Khuyển Tị giật mình nói:
"Hả? Sao lại có nhiệm vụ?!"
Cái gì gọi là lại?! Tôn Phóng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói,
"Ngươi tự mình đếm xem, dạo này ngươi đã làm được chuyện gì?! Cả ngày chỉ biết ngủ!"
Khuyển Tị nhỏ giọng nói:
"Ta còn đang tuổi phát triển mà, phải ngủ nhiều chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!