Đêm hôm đó, Tiêu Lâm trở về nhà giữa những lời phàn nàn không dứt của Đại Lưu, chẳng tắm rửa gì mà nằm dài trên giường rồi ngủ mất.
Sáng hôm sau, cậu bị đánh thức bởi hàng loạt tiếng chuông điện thoại cực kì khó chịu, là cuộc gọi của Đại Lâm.
"Aizzz... Không phải sáng nay không có lịch quay phim sao... Cho em ngủ nướng đi mà..."
"Vẫn còn ngủ! Giờ này mà cậu vẫn ngủ được hay sao!"
Tiếng hét tê tâm liệt phế của Đại Lưu xuyên qua màn hình điện thoại truyền thẳng đến màng nhĩ. Cậu quả thực rất hoài nghi có phải Đại Lưu đang cầm một cái loa đối diện với ống nghe của điện thoại hay không.
Cơn buồn ngủ đã vơi đi hơn nửa, cậu dùng tay móc móc lỗ tai, chóng mặt bò dậy từ trên giường.
"Đừng hét nữa được không? Anh làm em sắp điếc rồi đấy, em mà điếc thì về sau làm sao đóng phim được nữa." Cậu đặt điện thoại di động lên bàn, bấm loa ngoài, xoay người cởi áo sơ mi trắng trên người, tiện tay vứt vào giỏ quần áo bẩn.
Đại Lưu vẫn còn hét khàn cả giọng ở bên kia điện thoại:
"Cậu nghĩ anh muốn hét lắm sao? Đừng nói đến việc đóng phim điện ảnh, bây giờ ngay cả phim truyền hình cậu cũng không có cơ hội nữa rồi, tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu tỉnh táo giúp tôi một chút với."
Quần của cậu đã tuột đến đầu gối, sau khi nghe được lời của Đại Lưu, động tác trong tay lập tức dừng lại: Anh có ý gì?
"Có ý gì! Hôm qua Lý tổng rút vốn rồi! Ông ta là nhà đầu tư lớn nhất của"Tình yêu rực rỡ". Ông ta vừa rút vốn, toàn bộ đoàn làm phim lập tức đình công. Sáng nay, chưa đến 6 giờ, anh đang ngủ ngon lành thì các nhà sản xuất phim gọi tới, vừa nghe máy là mắng, không cần nghỉ xả hơi đã mắng cho anh vuốt mặt không kịp.
Ông ta muốn cậu về sau không thể vào đoàn làm phim được nữa, cút xa chừng nào tốt chừng ấy.Đ*t!
"Cậu cởi hẳn quần ra, ném sang một bên:"Đ*t con m* nó chứ!Cậu đừng ở đó mà đ*t nữa, nhanh chóng dọn dẹp rồi xuống dưới tầng đi! Anh đang chờ cậu đây, Từ tổng muốn nói chuyện với cậu.
"Giọng của Đại Lưu cuối cùng cũng nhỏ xuống một chút:"Cậu phải chuẩn bị tâm lý trước đi, tình huống lúc này thực sự không quá lạc quan.
Đừng bướng bỉnh nữa, thành thật nhận sai, Từ tổng nói cái gì thì cậu làm cái đó, như vậy may ra mới được cứu.Nếu chuyện gì em cũng nghe lời thì bây giờ em đang ngồi đếm tiền hộ ông ta sau khi bị bán rồi ấy chứ.
"Cậu gãi đầu một cái, trong giọng nói toàn là bực bội:"Được rồi, em cúp đây, em tắm rửa nhanh rồi xuống."
Mãi đến khi đứng dưới vòi sen trong phòng tắm, cậu mới dần dần sắp xếp lại mọi việc từ trận hỗn loạn tối qua. Cậu biết mình đã gây họa, song cậu thật sự không cố ý.
Vào nghề hơn ba năm, cậu đã năm lần bảy lượt hạ thấp nguyên tắc của bản thân. Trước đây nếu có ai sờ soạng người cậu một cái, cậu sẽ đè người đó xuống đất đánh cho tơi bời. Nhưng bây giờ cho dù tay bị người khác nắm, mặt bị người khác vuốt, cậu cũng chỉ có thể nở nụ cười.
Cậu không phải là kiểu người không chịu được oan ức, thực ra cậu rất giỏi chịu khổ. Chỉ là mọi việc đều có giới hạn nhất định, cậu tự nhận mình còn chưa thấp hèn đến nỗi phải bán thân để đổi lấy cơ hội nổi tiếng.
Cậu không đạt được loại trình độ đó, huống chi đối phương còn là một lão biến thái mặt đầy dầu mỡ khiến người ta ghê tởm.
Cậu không biết Từ Lập sẽ trừng trị mình ra sao sau khi đến công ty. Cậu nghĩ vẫn nên xin lỗi trước đi. Dù sao, thái độ tối hôm qua của mình đúng là không tốt, nói thế nào thì Từ Lập cũng là ông chủ của mình, đầu năm nay đắc tội với ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với sếp.
Nếu không sau này có thể mình thực sự sẽ không còn cơ hội đóng phim nữa, không thể được, cậu còn phải làm ảnh đế mà.
Đúng vậy, phải xin lỗi Từ Lập trước, thái độ phải thành khẩn, tư thế phải khiêm tốn. Cậu học diễn xuất bốn năm ở Học viện điện ảnh, làm những việc này quả thực là hạ bút thành văn.
Sau khi đưa ra quyết định, cậu nhanh chóng rửa sạch sữa tắm trên người, thay một bộ quần áo thoải mái rồi đi ra khỏi cửa.
Tòa nhà của công ty giải trí Tinh Thượng nằm ở phía Tây thành phố, là một tòa nhà 5 tầng nhỏ bé cũ kĩ.
Tục ngữ có câu
"Miếu nhỏ yêu phong lớn, hồ cạn vương bát nhiều"*. Trong công ty nhỏ không có nhiều cơ hội, sự cạnh tranh càng thêm khốc liệt, chỉ cần có gia cảnh tốt một chút thì làm việc ở đây không đến hai năm là đã dùng cách khác để thăng chức rồi.
Một diễn viên nhỏ như Tiêu Lâm, đã không có tiền lại không muốn bán rẻ nhan sắc cũng chẳng muốn nịnh bợ lấy lòng, thậm chí công ty còn không thèm quản bọn cậu. Mấy năm nay những cơ hội làm việc hầu như đều do hai người Tiêu Lâm cùng Đại Lưu cực khổ giành được.
Raw: , : Miếu thờ nhỏ thì lắm yêu ma, hồ cạn thì nhiều rùa với ba ba. Theo mình hiểu là nơi nào nhỏ bé, chật chội thì thường xui xẻo, không may mắn. Bạn này hiểu sâu hơn thì giúp mình nhé. Mình thấy edit xong thì đọc lên không hay lắm nên để vậy cho mượt.
Vậy nên khi được chọn đóng nam thứ trong Tình yêu rực rỡ, Tiêu Lâm mới đặc biệt coi trọng. Dù liên tục thức trắng nhiều đêm, cậu cũng không kêu ca lấy một lời. Nhà sản xuất phim chỉ cần nói một câu, cho dù trong lòng cực kì không muốn nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn tiếp rượu Lý tổng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!