"Trần Chí Thanh, anh để ý đến em đi."
* * *
Trong khoảnh khắc cửa mở ra, một luồng gió lạnh mang theo hơi nước ẩm ướt ập vào mặt cậu. Biệt thự của Trần Chí Thanh được xây gần nguồn nước, phía trước không xa là một con sông nhỏ, cảnh vâth vô cùng dễ chịu.
Nhưng cảnh sắc yên tĩnh trước mắt cũng không thể làm cậu dừng bước. Cậu lao ra khỏi cửa, toàn thân run rẩy kịch liệt dưới những dao động cảm xúc dữ dội.
Cậu nói với Trần Chí Thanh chúng ta xong rồi, là chính cậu nói, bọn họ xong rồi.
Cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày cậu sẽ chính miệng nói ra những lời này với Trần Chí Thanh.
Cậu rõ ràng, rõ ràng chỉ muốn hỏi Lạc Hàn là ai, cậu rõ ràng chỉ muốn Trần Chí Thanh chính miệng nói với cậu, không phải vì cậu giống Lạc Hàn nên hắn mới ở bên cậu, chỉ cần Trần Chí Thanh nói như vậy, cậu chắc chắn sẽ tin.
Mặc kệ những người khác nói gì về quá khứ của Trần Chí Thanh, chỉ cần hắn nói với cậu không phải, cậu sẽ tin là không phải.
Nhưng Trần Chí Thanh căn bản không để ý tới cậu, Trần Chí Thanh thậm chí bảo cậu cút đi.
Là bởi vì cậu nhắc tới Lạc Hàn sao? Chẳng lẽ ngay cả việc nhắc đến cái tên này cậu cũng không có tư cách?
Quả nhiên, ở trong lòng Trần Chí Thanh cậu chẳng là gì cả.
Cái gì cũng không phải.
Ban đêm khu biệt thự vô cùng an tĩnh, bốn bề vắng lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn cùng với tiếng nức nở nghẹn ngào của cậu.
Cậu cảm thấy bản thân sắp bị bóng đêm vô tận nuốt chửng. Cậu không biết đi đâu, cũng không biết nên đi như thế nào, chỉ biết bước tiếp trong vô định.
Hai phút sau, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, trong khu vườn yên tĩnh nghe có vẻ hết sức rõ ràng.
Cậu quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Chí Thanh.
Trần Chí Thanh thở gấp, tóc tai trên trán vô cùng lộn xộn.
Anh...... Cậu muốn mở miệng dò hỏi, nhưng Trần Chí Thanh không đợi cậu nói hết câu đã nắm tay cậu kéo trở về.
Anh làm gì vậy?!
Cậu càng giãy giụa, Trần Chí Thanh càng nắm chặt hơn.
Trần Chí Thanh không nhìn cậu, chỉ trầm mặc kéo cậu về phía biệt thự,
"Không phải em muốn biết Lạc Hàn là ai sao? Bây giờ tôi dẫn em đi gặp cậu ấy, để em tận mắt nhìn xem, em và cậu ấy có quan hệ gì."
Tôi không đi!
Cậu ngoài miệng nói vậy, nhưng thân thể rõ ràng lại không vùng vẫy nữa. Cậu để Trần Chí Thanh tùy ý kéo vào gara ngầm, ném lên ghế phó lái.
Dọc đường đi sắc mặt Trần Chí Thanh vô cùng u ám, môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước.
Trần Chí Thanh thật sự là bị tiểu bạch nhãn lang vô tâm vô phế bên cạnh chọc cho tức chết rồi.
Lần này hắn đi Châu Âu là vì một dự án lớn trị giá mấy trăm triệu, đây cũng là lần hợp tác đầu tiên kể từ khi hắn tiếp quản lại công ty, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến phương hướng phát triển của công ty trong tương lai mấy năm tới, hắn không thể không để tâm.
Hắn đương nhiên nhận ra Tiêu Lâm lưu luyến mình. Hắn sao có thể bằng lòng để Tiêu Lâm một mình ở đoàn phim.
Tiêu Lâm còn trẻ, kinh nghiệm đóng phim chưa đủ, thường xuyên vì nhập diễn quá sâu mà ảnh hưởng tới tâm trạng. Sở dĩ trước đây hắn tạm gác việc của công ty đến ở chung với Tiêu Lâm trong đoàn làm phim, là để thời thời khắc khắc có thể trấn an cậu.
Nhưng công việc quá khẩn cấp, hắn không thể không đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!