Mặc dù cuộc sống trong đoàn làm phim rất bận rộn, nhưng đối với Tiêu Lâm và Trần Chí Thanh mà nói, đây lại là khoảng thời gian vui vẻ hiếm có.
Kể từ khi quen biết đến nay, cả hai về cơ bản là mỗi người một nơi. Cũng chỉ có lúc Tiêu Lâm mới đến Thượng Hải, bọn họ mới có cơ hội sống chung với nhau mười ngày trong khách sạn bên sông Hoàng Phố, những lúc khác đều là chia lìa.
Lần này Trần Chí Thanh xách vali đến đây, sống ở phim trường hơn nửa tháng. Lịch trình trong ngày của hắn thường rất đơn giản, dậy sớm, cùng Tiêu Lâm đến phim trường, nhìn cậu cả ngày cật lực quay phim.
Trong lúc đó hai người có rất ít thời gian thân mật, cùng lắm là khi nghỉ giải lao, tìm chỗ vắng người rồi ôm hôn cho thỏa cơn thèm.
Cảnh quay vào buổi tối rất ít, và gần như đã quay xong từ giai đoạn trước. Sau khi xong việc, hai người thường nắm tay đi dạo dọc theo đường Trung Hoài Hải, đôi khi sẽ ghé vào Tân Thiên Địa uống một ly cà phê, dưới sự ảnh hưởng của Trần Chí Thanh, một người sợ đắng như cậu cũng bắt đầu thử uống cà phê, cũng có đôi khi hai người sẽ chui vào con hẻm vắng vẻ nào nào đó, ôm hôn vuốt ve nhau.
Tóm lại, chỉ cần ở cùng nhau, bọn họ có thể làm vô số chuyện.
Hôm nay, trong lúc nghỉ giải lao, Tiêu Lâm vô tình nhìn thấy Trần Viễn Văn bên ngoài phim trường, không biết cậu ta tới từ khi nào, ủ rũ ngồi cạnh Trần Chí Thanh. Tiêu Lâm định qua chào hỏi nhưng cảnh quay mới lại sắp bắt đầu nên cậu đành thôi.
Trần Viễn Văn cũng không phải đặc biệt đến gặp Trần Chí Thanh, tình cờ bộ phim Hứa Vị sắp diễn lấy bối cảnh ở Thượng Hải nên cậu mới tới đây.
Từ khi giao Tiêu Lâm cho chị Lily thì cậu chính là người dẫn dắt Hứa Vị.
Tổng giám đốc của Văn Thanh Ảnh Nghiệp không màng vất vả làm người đại diện cho một nghệ sĩ nhỏ. Chuyện này khiến nhiều người trong giới bàn tán xôn xao, đủ thấy địa vị của Hứa Vị trong lòng Trần Viễn Văn cao đến thế nào.
Nhưng dường như Trần Viễn Văn lại rất không vui.
Cậu ỉu xìu, buồn bã ngồi trên ghế tre cạnh Trần Chí Thanh cách xa đám người kia, bực bội hút thuốc.
Trần Chí Thanh phớt lờ cậu, thảnh thơi dựa lưng lên ghế ngắm Tiêu Lâm ở phía xa.
Trần Viễn Văn rốt cuộc không nhịn nổi, quay đầu nhìn Trần Chí Thanh,
"Anh, em đang phiền muộn chết đi được, anh chẳng an ủi em gì cả."
Trần Chí Thanh quay đầu nhìn cậu đầy sâu xa,
"Chỉ vì tiểu minh tinh kia hả? Tiền đồ đâu."
"Em thấy anh cũng có tốt hơn em chút nào đâu, theo đuổi người ta tới tận đoàn làm phim." Trần Viễn Văn nhìn theo tầm mắt của Trần Chí Thanh, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Theo đuổi?
Trần Chí Thanh phun ra một ngụm khói màu xám nhạt, nhìn bóng dáng thon dài của Tiêu Lâm,
"Không cần theo đuổi, vốn dĩ chính là của anh."
Trần Viễn Văn thở dài một hơi, nói: "Anh nói xem, đều là thanh niên hai mươi mấy tuổi, tại sao Tiêu Lâm ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn tên nhãi ranh Hứa Vị lại khiến người khác lo lắng như vậy?!
Em mẹ nó..... Mẹ nó đã chấp nhận nằm dưới rồi, mà thằng nhóc đó còn cắn mãi không buông đống hỗn loạn trước kia, anh, anh thấy em có oan ức không?!Nằm dưới
", nghe Trần Viễn Văn nói xong Trần Chí Thanh bèn lạnh lùng liếc cậu một cái,"Đừng gọi tôi là anh, tôi không có đứa em nào như cậu.Ai nha! Anh!
"Trần Viễn Văn sáp lại gần Trần Chí Thanh, nói:"Anh đã kể những chuyện trước đây với Tiêu Lâm chưa?
Cậu ấy có hỏi anh không?
"Trần Chí Thanh vô cảm nhìn cậu:"Trước kia anh có chuyện gì?Anh, đừng giả vờ với em.
"Trần Viễn Văn dựa vào ghế,"Là vị ở Tô Châu kia, Tiêu Lâm không hỏi anh sao?
"Trần Chí Thanh không tiếp lời, trầm mặc hút một ngụm khói."Cậu ấy thậm chí còn không biết, phải không?!
"Trần Viễn Văn lại nói."Chuyện quá khứ cho em ấy biết làm gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!