Chương 20: Tôi thích em

Trận mưa tới nhanh đi cũng nhanh. Hai người đứng đợi dưới lầu trú mưa tầm mười phút thì trời tạnh.

Khi trở lại xe, Trần Chí Thanh lấy khăn tay lau mặt cho Tiêu Lâm trước rồi mới qua quýt lau mặt mình vài cái, sau đó khởi động xe.

Áo sơ mi màu xám trên người Trần Chí Thanh đã ướt đẫm, dính chặt vào người, mái tóc ướt sũng được hắn vuốt ngược ra sau để lộ vầng trán nhẵn nhụi. Rõ ràng đều bị mưa xối ướt như chuột lột nhưng trên người này vẫn không nhìn ra chút chật vật nào, vẫn cao quý và kiêu ngạo như trước, dáng vẻ ung dung tự tại.

Tiêu Lâm dựa vào ghế nghiêng đầu nhìn hắn, thấy một giọt nước mưa chảy từ thái dương Trần Chí Thanh xuống, cậu vội nâng tay lên lau đi, lau xong còn không quên lợi dụng cơ hội sờ nắn hai má hắn.

"Giám đốc Trần, tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện."

Tiêu Lâm đột ngột mở miệng, trong giọng nói không giấu nổi ý cười ranh mãnh, không biết đang có ý đồ gì.

Trần Chí Thanh khẽ liếc cậu một cái, Nói đi.

Cậu sáp lại dán vào tai Trần Chí Thanh nói:

"Tại sao anh lại biết tôi có thể lái xe? Tôi nhớ là chưa từng nói với anh."

Nói xong, cậu quay về ghế của mình, ý cười trong mắt đã sắp tràn ra ngoài.

Đúng vậy, thật vất vả mới tóm được đuôi của lão hồ ly tinh, cậu có thể không phấn khích sao?

Trần Chí Thanh nhìn con đường phía trước, mặt không cảm xúc nói:

"Tôi không những biết cậu có thể lái xe, mà còn biết lúc học Đại học cậu có một cô bạn gái tên là Bạch..."

Này này này!

Cậu gấp rút lấy tay bịt miệng Trần Chí Thanh, cực kì chột dạ,

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Anh... Anh chuyên tâm lái xe đi, tôi không đùa anh nữa, được chưa?"

Cậu nói xong thì ngượng ngùng cúi đầu.

Thực ra chính cậu cũng không biết tại sao mình lại thấp thỏm không yên, đúng là cậu từng có một mối tình ngắn ngủi, cũng chưa bao giờ muốn giấu diếm.

Hơn nữa so với lão già Trần Chí Thanh đầy thủ đoạn chuyên đi trêu ghẹo người khác, trước kia không biết đã từng hẹn hò với bao nhiêu người, thì cậu chỉ mới yêu đương có một lần lại còn chưa kịp làm gì, sao phải lo lắng chứ?!

Nhưng cậu lại chột dạ như thể sợ Trần Chí Thanh mất hứng.

"Thực ra... Tôi với cô ấy hẹn hò chẳng được bao lâu... Khi đó tôi không biết... cũng không hiểu gì cả..." Cậu quan sát vẻ mặt của Trần Chí Thanh, nhỏ giọng nói:

"Hơn nữa lần đó tôi làm với anh... là lần đầu tiên."

Chết tiệt!

Đúng là mất hết hết thể diện, có bao nhiêu chuyện cậu đều đào bới lên cả rồi.

Trần Chí Thanh khẽ bật cười, giơ tay xoa đầu cậu, nói: Tôi biết.

"Anh biết? Sao chuyện gì anh cũng biết thế hả?" Cậu không nói gì trừng mắt nhìn Trần Chí Thanh. Thấy ý cười bên môi Trần Chí Thanh càng lúc càng sâu, lúc này cậu mới nhận ra mình lại bị lừa bởi kịch bản của lão khốn này.

Người ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói một chút, cậu đã lập tức khai tuốt tuồn tuột những chuyện trong quá khứ, còn cẩn thận từng ly từng tí, sợ người ta không vui, sợ người ta cảm thấy khổ sở.

Rốt cuộc cậu vẫn quá non nớt, thực sự không đấu lại con cáo già ngàn năm đã thành tinh này.

Cậu nghiến răng nghiến lợi quay đầu đi, lẩm bẩm chửi rủa.

Trần Chí Thanh đưa tay nhéo cằm cậu, cảnh cáo:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!