Chương 15: Em không thích đàn ông

* * *

"... em cũng không thích đàn ông."

* * *

Khi nhìn thấy năm chữ

"Văn phòng tổng giám đốc" trên cửa, Tiêu Lâm mới muộn màng phát hiện hình như mình lại gặp rắc rối rồi.

Vừa nãy không nên quát mắng con công kia, người ta là tổng giám đốc của Văn Thanh Ảnh Nghiệp đó.

Cậu đương nhiên đã nghe nói Văn Thanh Ảnh Nghiệp là một công ty đầu tư và sản xuất phim ảnh nổi tiếng ở Bắc Kinh, trong các tiết mục mừng năm mới và Quốc khánh mỗi năm đều xuất hiện bóng dáng của Văn Thanh Ảnh Nghiệp, mà Tổng giám đốc của Văn Thanh Ảnh Nghiệp, Trần Viễn Văn, cậu cũng từng nghe người khác nhắc tên anh ta không dưới một lần, nhưng cậu hoàn toàn không thể liên hệ Trần Viễn Văn với con công sặc sỡ kia được.

Trước đây, cậu cho rằng với tư cách là một công ty trong ngành giải trí, cái tên Văn Thanh Ảnh Nghiệp quả thực quá mức văn vẻ, bây giờ cậu mới nhận ra, Văn Thanh, Trần Viễn Văn, Trần Chí Thanh, hóa ra là ghép tên hai anh em bọn họ lại mà thành.

Văn phòng của Trần Viễn Văn rất lớn, trang trí xa hoa phù hợp với tính cách phô trương của người này. Sau khi ba người ngồi xuống sô pha, Trần Viễn Văn gọi một cuộc điện thoại.

"Alo, chị Lily, người đã tới rồi, chị đến văn phòng tôi đi."

Cúp máy, Trần Viễn Văn cởi chiếc áo vest màu hồng phấn, dựa lưng vào ghế cười cười với Trần Chí Thanh,

"Anh, anh đã nói với bé ớt cay về chuyện kí hợp đồng chưa?"

Anh mẹ nó mới là bé ớt cay!

Cả nhà anh đều là bé ớt cay!!

Tiêu Lâm nghe Trần Viễn Văn gọi mình như vậy, quả thực rất muốn xông lên đấm cho hắn một cái, nhưng bây giờ cậu đã biết thân phận của Trần Viễn Văn, về tình về lý cậu đều phải nhịn xuống.

"Cậu ấy chưa biết, cậu nói với cậu ấy đi."

Trần Chí Thanh lắc đầu, vô cùng tự nhiên mà đặt tay lên lưng Tiêu Lâm, nhân lúc Trần Viễn Văn không chú ý, men theo vạt áo sơ mi của Tiêu Lâm với tay vào bên trong.

Tôi...

Cậu lại muốn chửi thề, chuyện này không thể trách cậu, ai bảo lão biến thái Trần Chí Thanh này giở trò lưu manh chứ.

Nhưng một chữ Tôi vừa thốt ra khỏi miệng, cậu lập tức bắt gặp ánh mắt nghiền ngẫm của Trần Chí Thanh, trận mây mưa điên cuồng nửa tháng trước một lần nữa hiện lên trước mắt, cậu khổ sở cắn môi, nuốt ngược những lời kế tiếp vào trong.

Trần Viễn Văn hỏi xong thì cúi đầu nhìn điện thoại di động, hoàn toàn không chú ý tới hai người ở phía đối diện đang lén lút tuyên dâm ngay dưới mí mắt mình.

"Không phải chứ, chuyện lớn như vậy mà anh cũng không nói trước với cậu ấy!" Trần Viễn Văn hơi buồn bực, ngẩng đầu lên nhìn Trần Chí Thanh, không biết nghĩ đến chuyện gì, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười mờ ám,

"A, em hiểu rồi, anh à, anh muốn cho cậu ấy kinh hỉ phải không?"

Trần Chí Thanh không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ dùng tay xoa nắn vùng da trên eo của Tiêu Lâm.

Dù sao hai người đã hơn nửa tháng không làm, vốn dĩ vô cùng mẫn cảm, hiện giờ lại bị Trần Chí Thanh xoa nắn như vậy, Tiêu Lâm rất nhanh đã mặt đỏ tai hồng, ngay cả tiếng thở dốc cũng nặng nề hơn, nhưng rốt cuộc từ trong lời nói của Trần Viễn Văn cậu vẫn nghe được tin tức quan trọng, cậu hắng giọng, hỏi Trần Viễn Văn: Kinh hỉ gì?

Trần Viễn Văn không lập tức trả lời cậu, mà quan quát hai gò má ửng hồng của cậu một lát, hỏi:

"Cậu nóng à? Tôi để nhiệt độ của điều hòa cũng không quá cao, sao mặt cậu lại đỏ vậy?"

"A... Tôi không nóng... Chỉ là thể chất của tôi rất dễ đỏ mặt, một lúc nữa sẽ ổn thôi, đừng lo lắng." Cậu miễn cưỡng cười hai tiếng với Trần Viễn Văn rồi xấu hổ cúi đầu.

Thấy dáng vẻ này của cậu, người bên cạnh tựa hồ cười ra tiếng, nụ cười vừa gian xảo vừa xấu xa, làm cậu tức đến nghiến răng nghiến lợi, cậu vừa muốn ngẩng đầu trừng mắt với Trần Chí Thanh thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Mời vào, Trần Viễn Văn nhìn ra phía cửa nói một câu, sau đó quay đầu nhìn bọn họ: Chị Lily đến rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!