Phần 88
Trở lại với thời điểm Thụy Kha bước ra khỏi phòng họp, cô định bấm máy gọi cho Thìn thì nhận được tin nhắn của Kim, nội dung tin nhắn rất ngắn gọn:
"Vệ sĩ của cô đang ở…"
Thụy Kha chạy như bay theo cầu thang bộ xuống tầng hầm, cô chui vào chiếc xe của mình và phóng vụt đi. Cô bất chấp tất cả nguy hiểm để đến địa chỉ mà Kim vừa nhắn tin. Cô chỉ phán đoán được là Thìn đang gặp nguy hiểm ở vị trí đó thôi.
Cô cũng mặc kệ mình đến đó có khi chỉ là một cái bẫy, rằng cô xuất hiện ở đó thì thêm một nạn nhân nữa cô cũng kệ.
15 phút sau thì Thụy Kha đã có mặt ở trước căn nhà trong khu đô thị. Không còn kịp tắt máy ô tô, Thụy Kha mở cửa chạy về phía cổng ngôi nhà, cửa vẫn mở nhưng không thấy một người nào. Thụy Kha gọi to:
– Anh ơi, Anh ơi, Anh ở đâu?
Thìn bị trói vào cái ghế ở trên tầng 2, anh không thể nhúc nhích được khỏi cái ghế, nhưng miệng thì không bị trói. Nghe tiếng Thụy Kha gọi, Thìn nói vọng xuống:
– Thụy Kha, Thụy Kha.
Anh ở trên tầng 2. Lên đi đừng sợ.
Nhưng Thụy Kha mới chỉ nghe chữ tầng 2 thôi là đã chạy như bay lên rồi. Cô không kịp nghe thấy từ lên đi đừng sợ.
– Anh ơi, anh ơi.
– Thụy Kha, Thụy Kha.
Vừa bước chân lên tầng 2, Thụy Kha nhìn vào căn phòng đang mở cửa thì thấy Thìn đang bị trói ở ghế, cô hét toáng lên rồi phi như tên bắn về phía anh.
– Anh ơi, anh bị làm sao thế này.
Nhưng Thìn mỉm cười giãy giụa trên ghế:
– Anh không sao.
Thụy Kha lại gần rồi ôm anh một cái thật chặt, sau đó cô buông ra và sờ nắn từ trên mặt xuống cổ, xuống ngực, xuống bụng và xuống tới cả chim nữa. Thấy chim Thìn vẫn còn nguyên ở háng, cô mới yên tâm phần nào.
Thiếu tay thiếu chân còn được chứ thiếu cái ấy có mà Đời hiu quạnh.
– Cởi trói cho anh, thấy Thụy Kha mải nắn hàng mà quên mất việc quan trọng, Thìn hối.
Thụy Kha luống cuống tìm cách cởi trói, nhưng không có cách nào vì dây nhựa rất chắc:
– Làm thế nào giờ, em không cởi được.
Tình thế khó khăn khi trong phòng không có một vật gì có thể cắt được dây cả. Thìn suy nghĩ một hồi thì nói:
– Em cởi áo lót ra.
Thụy Kha sững người lại, mặt đỏ bừng, cô đứng dậy ngượng ngùng quay lưng lại:
– Thì có muốn ấy ấy thì cũng phải cởi trói ra được đã chứ.
Thìn tủm tỉm, anh biết cái ấy ấy mà Thụy Kha đang nhắc đến là gì, nhưng anh như thói quen thường không cho cô sướng ngay:
– Cứ nghe lời anh, cởi áo lót ra.
Thụy Kha yêu anh lắm, cô chiều chồng nhất thế gian mà, ấy thế nên cô từ từ cởi từng chiếc cúc của chiếc áo sơ mi trắng, vừa cởi vừa quay ngực về phía anh:
– Nỡm ạ, bị trói mà cũng đòi người ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!