Phần 5
Sau cái ngày mà Thìn thực sự mất đi tình yêu của mình, không thể đợi học viện giới thiệu việc làm nữa, cậu biết có thể có một số khuất tất ở đây, nhưng phận con sâu cái kiến biết làm gì được. Cậu lang thang đi nộp hồ sơ để tìm kiếm việc làm, công việc cấp bách hiện nay.
Nhưng giữa những khoảng thời gian trống là cậu rất tự nhiên đi đến những nơi mà cậu coi là kỉ niệm của hai người. Khắp cả cái thành phố rộng lớn này, đi đến nơi đâu cũng loáng thoáng gợi lại những tháng ngày vui vẻ bên nhau.
Có hôm Thìn phi xe đến bãi bồi Sông Hồng, nơi đây hai người đã đuổi bắt nhau dưới ánh nắng chiều chưa kịp tắt, bên những bông lau cao quá đầu người.
Quán bánh gối nóng trên phố Nguyễn Quốc Sư, đối diện còn có mấy quán hoa quả dầm, nơi rất nhiều lần Thìn đưa Trâm Anh đến ăn vặt đêm khi hai người đi chơi về, món ăn mà Trâm Anh rất thích.
Rồi còn rất nhiều nơi khác nữa, bờ hồ Hoàn Kiếm, con đường dạo ven hồ Tây, hàng cây xà cừ cổ thụ rợp bóng mát trên đường Phan Đình Phùng, cây cầu Long Biên cổ kính từ thời Pháp thuộc, công viên Thống Nhất, . V. V. Tất cả đều có bóng hình đôi bạn trẻ đã từng ngang qua đây.
Trái tim người đàn ông có sắt đá đến mấy, có bản lĩnh kiên cường đến mấy cũng chỉ làm bằng thịt mà thôi, cũng có máu đỏ chảy trôi trong đó. Thìn buồn lắm, xót lắm, mất niềm tin vào tình yêu, vào phụ nữ lắm.
Có đêm lãng mạn nhớ về quá khứ, Thìn đã phi ra đứng sát mép lan can cầu Long Biên, cây cầu kỷ niệm của hai người. Nhìn dòng nước sông mùa lũ đang ào ạt chảy, cậu thầm nghĩ nếu mình nhảy xuống đấy thì sao, có chết được không?
Chắc chắn là không, cậu đứng đầu trong lớp học kỹ năng sinh tồn cơ mà, có vứt ra biển chửa chắc đã chết huống hồ là dòng sông này.
Nhưng cũng không thể vì thế mà buông xuôi mặc kệ cuộc đời. Ở quê còn cha mẹ mà đã gần năm rồi cậu chưa về thăm nhà.
Thôi kệ đời đi nhé, trên đời này ngoài tình yêu ra còn nhiều thứ đáng để trân trọng, đáng để nâng niu nữa mà.
…
Mới độ 6 giờ sáng mà đã có những tia nắng chiếu rọi vào giường ngủ của Thìn qua cửa sổ báo hiệu một ngày nắng nóng. Thìn từ từ mở mắt, đêm qua cậu lọ mọ trên mạng tìm kiếm thêm những thông tin tuyển dụng mãi khuya mới chợp mắt được tẹo.
Trâm Anh thì bặt vô âm tín từ cái hôm cậu đứng trước nhà nhắn tin, vậy là thực sự mối tình đẹp như trong tranh vẽ của cậu tưởng đến ngày đơm hoa kết trái đã hết thật rồi. Thìn buồn bã nghĩ về Tình yêu, giờ cậu thực sự không còn tin trên đời này có tồn tại cái thứ mà người ta gọi là tình yêu nữa.
Mọi mối quan hệ đều dựa trên nền tảng là lợi ích mà thôi. Anh cho tôi cái gì? Tôi cho anh cái gì? Có tương xứng, cân bằng không?
Người như Trâm Anh còn vậy, thử hỏi còn có thể tin vào đàn bà được nữa không đây?
Dậy sớm ra đầu ngõ nhà trọ ăn sáng, Thìn định bụng ăn xong sẽ tiếp tục đi nộp hồ sơ vào một số công ty mà anh chọn trên mạng tối hôm qua, anh tin rằng mình sẽ may mắn chọn được một công việc ưng ý.
Ăn gần hết gói xôi sáng được bọc trong mảnh giấy báo, Thìn vu vơ đọc những dòng chữ ở phần mà xôi không che lấp. Ô kìa, mảnh giấy báo không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào là có đoạn đăng tin tuyển dụng, đúng là hợp với kẻ đang lang thang tìm việc.
Cũng chẳng hy vọng gì sẽ tìm được việc làm trên mảnh giấy báo gói xôi đâu, nhưng đang ăn chẳng có việc gì làm nên Thìn chăm chú đọc cho hết:
Đọc xong Thìn trộm nghĩ:
"Vệ sĩ mà lương hơn 10 triệu, kể cũng thơm đấy nhỉ. Chắc là vệ sĩ cho lãnh đạo rồi. Những yêu cầu thì chắc mình đáp ứng được. Chậc, thôi cứ thử nộp hồ sơ xem thế nào, làm tạm kiếm miếng ăn hàng ngày rồi tính tiếp chứ chơi không gần 2 tháng rồi thấy rồi thấy không ổn"
Thìn nghĩ vậy nên ăn xong cậu qua luôn chỗ đăng tuyển vệ sĩ để nộp hồ sơ, theo như trên báo thì hôm nay là hạn nộp cuối rồi.
…
Theo lịch hẹn từ cô lễ tân Công ty cổ phần tập đoàn Hưng Thịnh, cái công ty mà đăng tuyển vệ sĩ cho lãnh đạo, mới đầu giờ sáng Thìn đã có mặt ở đây rồi. Nhìn bên ngoài công ty thực sự rất hoành tráng.
Một tòa nhà 11 tầng rất sang trọng là nơi đặt trụ sở công ty, bên ngoài tòa nhà được ốp toàn bằng kính khổ lớn, tầng 1 dành cho khu vực lễ tân và kê rất nhiều bộ bàn ghế salong, chắc là dùng để tiếp khách.
Trần thạch cao với rất nhiều những chiếc điều hòa âm trần, toàn bộ tường được ốp đá xẻ tạo tạo thành không gian sang trọng cho tòa nhà.
Một cô lễ tân trong bộ trang phục áo dài truyền thống mầu tím nhạt, quần satanh trắng, quần lót mầu trắng nốt niềm nở chào Thìn sau khi cậu nói là đến đây phỏng vấn làm vệ sĩ theo lịch hẹn. Nhìn vào biển tên cô lễ tân đang đeo trên vú, Thìn biết được cô tên là Ánh Tuyết.
Sau khi kiểm tra chứng minh nhân dân của Thìn, Ánh Tuyết dẫn Thìn vào thang máy, bấm số tầng 11. Trong thang máy chỉ có hai người, Thìn đứng sau nên nhìn trọn bộ vào bộ mông căng mẩy trong vải quần satanh của Ánh Tuyết.
Còn Ánh Tuyết thì sao?
Nhìn gương mặt điển trai, rắn rỏi của Thìn, độ tuổi theo chứng minh thì hơn cô 3 tuổi, tuyển làm vệ sĩ chứng tỏ có chút võ nghệ, đúng tuýp người mà Ánh Tuyết thích. Cô thích những người đàn ông phong trần, những người đàn ông có thể bảo vệ được người đàn bà của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!