Chương 42: (Vô Đề)

Phần 42

Sân bay Nội Bài.

– Mẹ ơi, Thụy Kha vừa nhìn thấy bóng mẹ đang kéo 2 chiếc vali to tổ bố từ trong sân bay đi ra thì reo lên.

Bà Hà nghe tiếng con gọi cũng nhanh nhanh chóng chóng như là chạy, hơn một năm rồi mẹ con mới gặp lại nhau.

– Thụy Kha, con gái của mẹ.

Ui trùi ui, để mẹ nhìn con xem nào. Cha bố nhà cô, làm bố mẹ nhớ muốn chết đây này.

Bà Hà ăn mặc cũng giản dị, bà mặc một chiếc váy xòe dài xuống tận gót chân. Thìn nãy giờ vẫn đứng bên cạnh nhìn hai mẹ con ôm hôn nhau thắm thiết. Nét sơ bộ là mẹ Thụy Kha rất xinh đẹp, quý phái, thảo nào sinh ra được đứa con xinh thế.

Buông nhau ra, Thụy Kha giới thiệu:

– Mẹ, đây là anh Thìn, bạn trai con. Người mà nói với mẹ ấy…

Thìn cũng nhanh nhảu cái mồm:

– Con chào cô, con nghe Thụy Kha nói nhiều về cô hôm nay mới có dịp gặp mặt.

Bà Hà kín đáo đảo một đường từ trên xuống dưới để đánh giá cậu chàng con rể tương lai của mình. Xem trong ảnh thì có phần ưng ưng, giờ lại nhìn trực tiếp thì càng ưng hơn.

Cao to đẹp mã, bóng sáng, ăn mặc giản dị khi vận quần bò, áo sơ mi đuôi tôm bỏ ngoài quần, giầy thể thao, tóc tai gọn gàng, giản dị nhưng không tuềnh toàng.

"Cô chào con, Thụy Kha chắc là nói xấu bố mẹ kinh lắm hả", vừa nói bà Hà vừa nở nụ cười thân thiện.

Thìn thấy thái độ của mẹ Thụy Kha như vậy thì cũng có phần cảm mến, không quan cách, không cầu kỳ mà rất thân thiện, gần gũi:

– Đâu có đâu cô, Thụy Kha bảo là:

Em đẹp như thế này là nhờ hưởng phúc từ mẹ em, mẹ em xinh hơn em nhiều.

Hai mẹ con tủm tỉm nhìn nhau, giữa một rừng người ở sân bay này thì đúng hai mẹ con nhà này là xinh nhất. Con thì xinh theo kiểu trẻ, mẹ thì đẹp kiểu già.

Thìn nói tiếp:

– Lúc chưa gặp cô thì con không tin đâu, con không tin có người đẹp hơn Thụy Kha, nhưng giờ gặp cô rồi thì con tin, cô đẹp hơn Thụy Kha chút xíu.

Thụy Kha mẩm bụng nghĩ:

"Cha nội này, mình nói thế bao giờ nhỉ, ờ mờ cũng có duyên phết, không biết hắn khen mình hay khen mẹ mình đây".

Thụy Kha đấm đấm yêu vào cánh tay Thìn:

– Anh, anh kéo vali cho mẹ rồi ra xe thôi. Ở đây đông người quá.

Thìn làm bộ chào quân ngũ:

– Tuân lệnh em yêu.

Thụy Kha trìu mến nhìn lại. Điệu bộ này cũng không lọt qua đôi mắt đen hạt nhãn của bà Hà, bà thấy trong ánh mặt con gái mình không có cái chi là giả hết, một ánh mắt nhìn người mình yêu rất thật, giống như bà nhìn ông Dương vậy.

Đồ được cất trong cốp xe, bà Hà ngồi hàng ghế sau, Thìn lên ghế lái thì thấy Thụy Kha mở cửa ghế phụ ra nói:

– Anh ơi, em xuống ngồi với mẹ nhé?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!