Chương 39: (Vô Đề)

Phần 39

Thìn đang lái xe đưa chủ tịch về, món quà của Mai Ngọc được cậu đặt ở bên ghế phụ, Thụy Kha vẫn như thường lệ ngồi ở hàng ghế đằng sau. Vừa ra khỏi trụ sở công ty thì Thụy Kha đã lên tiếng:

– Cái gì ở ghế phụ kia, trông như quà thì phải.

Thìn cũng chẳng giấu chủ tịch làm gì, chuyện này đâu có vi phạm chuyện gì đâu.

– À, là quà của Mai Ngọc tặng sinh nhật tôi.

Thụy Kha cảm thấy một nỗi buồn mong manh, một nỗi buồn không nguồn gốc, không lý do ập vào trong cô mà cô không biết giải thích như thế nào.

Món quà sinh nhật dành cho hắn cô đã chuẩn bị trước cả tuần nay, hiện đang ở trong phòng mình, dự định tối nay mình sẽ tặng cho hắn, mình muốn mình là người đầu tiên tặng hắn, nhưng giờ không phải rồi, có người tặng trước mất tiêu rồi còn đâu.

Nghĩ đến Mai Ngọc, qua sự việc tặng quà, Thụy Kha không dám chắc nhưng cô lờ mờ đoán là Mai Ngọc có tình cảm riêng vượt quá tình đồng nghiệp với Thìn. Lần đầu tiên cô thấy mình có cảm giác ghen ghen le lói trong lòng. Tự nhủ:

"Không biết mình cho Mai Ngọc lên làm Tổng giám đốc có đúng không nữa".

Cứ thế Thụy Kha im lặng đắm chìm trong suy nghĩ riêng tư, xe gần đến đoạn rẽ vào phòng tập GYM cô mới sực tỉnh:

– Hôm nay không đi tập GYM, qua chợ mua đồ ăn rồi về luôn.

Thìn thắc mắc, từ hôm tập đến giờ chủ tịch chưa bao giờ bỏ tập, mấy hôm nay thì xen vào các buổi GYM là đi bơi:

– Sao vậy chủ tịch, chủ tịch vẫn tập đều cơ mà?

Thụy Kha bĩu môi:

– Hôm nay tôi mệt.

Thìn mông lung suy nghĩ:

"Sao mệt nhỉ? Nhìn người vẫn khỏe mạnh cơ mà, hay là đang hành kinh, không phải, hết được 3 ngày rồi mà".

Qua gương chiếu hậu, nhìn thấy biểu hiện hết sức đáng nghi của tên vệ sĩ, Thụy Kha nói với lên:

– Này, đang nghĩ gì đấy?

Thìn giật mình, cậu tưởng chủ tịch có phép thần thông đọc được suy nghĩ của người khác. Cậu lắp bắp:

– Không, không, tôi đang nghĩ tối nay ăn gì.

– Thật không?, Thụy Kha bán tín bán nghi.

Vừa lúc đó thì xe cũng đến cổng chợ, đang kiếm chỗ đỗ thì Thụy Kha lại ra mệnh lệnh:

– Cậu ngồi đợi trong xe. Hôm nay tôi đi chợ.

Thìn xuýt tí nữa thì đạp nhầm chân phanh thành chân ga. Chủ tịch trước nay chỉ theo đít mình xách đồ, bao giờ mua đâu cơ chứ. Nhưng lệnh là lệnh, cái thân phận tôi tớ nó khổ thế đấy.

Xe đỗ vào lề đường, Thìn quay xuống dặn dò:

– Chủ tịch đừng mặc cả nhiều, tội người bán rau lắm.

Nhưng chủ tịch đóng cửa xe cái rầm rồi quẩy đít đi vào trong chợ. Thìn ngồi trong xe chẳng có việc gì làm, cậu vẫn để nổ máy, bật điều hòa, ngả ghế xuống tranh thủ lên truyensextv. com đọc truyện.

Làm kẻ hầu người hạ cho người ta thiệt là khổ quá đi à.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!