Chương 30: (Vô Đề)

Phần 30

Ông Toàn ra về, Mai Ngọc và Ánh Tuyết ở lại. Mai Ngọc vừa rồi cũng có cho mình không ít kinh nghiệm, cô hỏi chủ tịch:

– Thưa chủ tịch, IRR 5% liệu có thuyết phục được Hội đồng quản trị không? Em thấy con số đó hơi thấp.

Thụy Kha ngả lưng ra tựa vào ghế, cô thấy đầu óc mình thư thái đến lạ:

– Hơi thấp nhưng vẫn là con số chấp nhận được, chuyện tôi vừa nói với ông Toàn là không vì chuyện chuyển trụ sở thì Hưng Thịnh không theo vụ này là thật. Chúng ta chấp nhận giảm lợi nhuận về tiền để thu về cái lợi nhuận về thương hiệu.

Tôi cũng đã tham khảo ý kiến của chú Quang, chú ấy cũng đồng ý với tỷ lệ này.

Mai Ngọc gật gù:

– Vâng ạ, em hiểu rồi.

Nhưng Thụy Kha nói thêm:

– Trong tổng mức đầu tư có một khoản đấy chính là Chi phí dự phòng khoảng 10% tổng mức đầu tư. Theo dự báo kinh tế vĩ mô Việt Nam và thế giới sẽ ổn định trong vài năm tới, chỉ số giá tiêu dùng cũng rất thấp.

Vì vậy tôi đề nghị các em quán triệt với phòng dự án cần giảm thiểu tối đa khoản chi phí này xuống mức dưới 5%. Nếu làm được vậy, IRR tức khắc lên trên 10%. Đảm bảo dự án có hiệu quả.

Mai Ngọc và Ánh Tuyết là lần nữa mắt tròn mắt dẹt nhìn vị chủ tịch của mình. Một vấn đề được chủ tịch nhìn ở nhiều góc độ, nhiều khía cạnh. Quyết định vừa rồi của chủ tịch hoàn toàn không phải là bộc phát mà là có sự tính toán thiệt hơn, lường trước hậu quả sau này.

Mai Ngọc thấy mình trưởng thành hơn.

Thấy hết việc, Thụy Kha chốt:

– Từ sau, những việc tương tự như đấu giá đất, Mai Ngọc sẽ làm, lần này là tôi làm hộ em. Giờ Mai Ngọc về làm việc đi, Ánh Tuyết ở lại, tôi muốn nhờ em một việc.

Mai Ngọc đi rồi để lại Ánh Tuyết bên chủ tịch, cô lễ phép:

– Chủ tịch cần dặn dò gì?

"Em đặt mua cho tôi cái này, tuyệt đối không được để cho vệ sĩ của tôi biết", Thụy Kha giơ màn hình Ipad của mình ra cho Ánh Tuyết xem ảnh.

– Vâng thưa chủ tịch.

Đi học bơi thôi! Hôm qua được nghịch nước cả buổi chiều làm Thụy Kha sướng hơn cả đi tập GYM, cô thừa biết tác dụng của bơi làm cơ thể đẹp hơn cả tập GYM.

Thế nên ngay khi vừa lúc Ánh Tuyết ra khỏi phòng là Thụy Kha đã vớ lấy cái balo đựng đồ bơi, hôm qua cô đã bổ sung thêm mấy bộ đồ bơi nữa rồi, lần này mua trúng phóc luôn.

Thìn lái xe đưa chủ tịch đi.

Xe vừa ra khỏi công ty Thìn nói:

– Chủ tịch, hôm nay tôi đưa chủ tịch đi học bơi ở chỗ khác nhé.

– Sao phải đổi?

Hôm qua Thìn đưa chủ tịch đến học bơi ở một nơi bình dân, tối về cậu cũng có chút áy náy vì nó không tương xứng với chủ tịch, nhưng không phải là không có lý do, chỉ sợ chủ tịch không hiểu được thôi.

– Tôi lo chủ tịch không thích những chỗ bình dân như vậy? Dù sao chủ tịch cũng thuộc tầng lớp khác.

Thụy Kha thì không để ý đến chuyện đó, cô chưa bao giờ nghĩ mình thuộc tầng lớp nào đó cao sang hơn so với người khác, cô cũng chỉ là con người giống như bao người mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!