Phần 3
Nằm gọn trong lồng ngực của người yêu, Trâm Anh đang cố gắng ghi nhớ thật kỹ cái cảm giác này, cảm giác tinh trùng anh vẫn đang ngập tràn trong bướm, cảm giác ấm áp khi được rúc trọn đầu vào khuôn ngực vạm vỡ của anh, rồi cái mùi rất đàn ông từ nách anh.
Cô biết rằng, mình sẽ chẳng còn cơ hội được như vậy nữa đâu.
Thìn thì không nghĩ như vậy, anh đang nghĩ về hạnh phúc của hai đứa, về tương lai hai đứa sẽ nên đôi nên lứa. Anh thủ thỉ với người yêu:
– Trâm Anh này, lần trước anh có nói với em về chuyện làm đám cưới. Em nói chờ chúng mình tốt nghiệp rồi tính. Giờ cả anh và em đều tốt nghiệp rồi.
Nghe Thìn nói vậy, Trâm Anh thôi không còn cảm giác sung sướng mà hai đợt cực khoái vừa rồi mang lại, cô trở về với cảm giác thực tại. Hôm nay định bụng sẽ cùng anh làm chuyện vợ chồng, rồi cô sẽ trực tiếp nói với anh cái điều mà cô biết trước mình sẽ phải làm, chính là nói lời chia tay anh.
Nhưng giờ đây cô không còn đủ can đảm để lên tiếng, biết nói với anh thế nào đây. Anh làm gì có lỗi chi. Anh yêu chiều cô hết lòng, anh coi cô như nữ hoàng của mình. Anh sinh ra ở đâu, cha mẹ giầu nghèo như nào đâu phải lỗi của anh.
Cuộc sống của anh có vất vả đi như thế nào chăng nữa anh cũng chưa bao giờ ngửa tay xin cô một đồng nào. Tất cả những lần hai đứa đi chơi, đi ăn đều là anh chi trả, có mấy lần Trâm Anh nằng nặc trả tiền nhưng anh đều không đồng ý. Anh nghèo thì nghèo thật nhưng chưa bao giờ là thằng đàn ông hèn.
Vậy nói với anh lý do gì đây? Có phũ quá không khi nói với anh rằng, tình yêu là một chuyện, còn lập gia đình lại là một chuyện khác, rằng anh ơi: Em không thể lấy một vệ sĩ xuất thân bần nông.
Chẳng biết nói gì, cũng không đủ can đảm nói lên sự thật, Trâm Anh đành đánh trống lảng:
– Chuyện đó để từ từ tính được không anh.
Tính Trâm Anh thì Thìn biết, cô yêu hết lòng, chiều hết sức nhưng rất thực dụng, rất thực tế. Với Trâm Anh, những chuyện như kiểu
"một mái nhà tranh hai trái tim vàng", chuyện
"công chúa cưới anh tiều phu" chỉ là chuyện cổ tích dành cho con trẻ mà thôi.
Giờ là lúc quyết định, lúc đối mặt với thực tế. Giọng trầm trầm, Thìn nói như thở:
– Trâm Anh này, có phải gia đình em chê anh không xứng với em?
Nghe anh nói vậy thì Trâm Anh hiểu là anh cũng manh nha biết được chuyện gia đình cô không đồng ý để cô và anh tiến xa.
Nhưng thời đại này là thời đại nào, không còn phải là thời phong kiến cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cơ bản vẫn là do bản thân mình quyết định, cha mẹ chỉ là một phần mà thôi:
– Chuyện này cũng là một phần thôi.
Cơ bản là…
Trâm Anh không dám nói hết câu. Thìn gặng hỏi, anh vẫn ghì chặt đầu người yêu vào lồng ngực mình như cố níu kéo một cái gì đó:
– Cơ bản là sao?
Thấy Trâm Anh không nói gì mà chìm vào suy nghĩ mông lung nào đó, Thìn nói tiếp:
– Anh nay đã tốt nghiệp rồi, sẽ cố gắng tìm một công việc, anh tin với kiến thức và kỹ năng mà anh có được sẽ không khó để ổn định cuộc sống. Em cứ tin ở anh, anh sẽ không làm cho em khổ đâu.
Trâm Anh vẫn không nói gì, cô đang suy nghĩ về điều mà anh vừa nói. Anh nói đúng nhưng không đủ. Đúng ở cái là anh có thể tìm được công việc. Nhưng không đủ ở chỗ, anh mãi mãi chỉ là một thằng nhà quê mưu sinh nơi thành thị. Anh ơi là anh ơi. Em biết nói với bố mẹ thế nào đây?
Em sao dám quẳng cuộc đời mình cho anh đây, em từ bé chưa chịu khổ bảo giờ, và em cũng không muốn khổ. Anh ơi, đến nhà anh còn chưa có thì lấy gì anh đảm bảo đây anh.
Thấy Trâm Anh vẫn không nói gì, Thìn biết chuyện này cô không dám nói thật cho mình biết:
– Trâm Anh, sao em không nói gì?
– Em, em… Thôi mình về đi anh. Chuyện của anh và em để từ từ rồi tính.
Nói xong, Trâm Anh rời khỏi giường đi tìm quần áo đang nằm mỗi nơi một chiếc rồi mặc vào, cô còn quên cả rửa lồn, thói quen mỗi lần làm tình xong của cô. Giờ Trâm Anh có cảm giác rất xót xa, cô thấy mình vừa đánh rơi một thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!