Chương 21: (Vô Đề)

Phần 21

Sáng sớm ngày hôm sau, tại bữa sáng mà Thìn chuẩn bị cho cả hai người, sáng chủ nhật thảnh thơi mới vậy chứ bình thường thì hai người ăn sáng ở bên ngoài trên đường đến công ty, phở Hà Nội thường là món mà Thụy Kha chọn.

Cả bữa ăn Thìn không giống mọi khi, chỉ im lặng ăn hết phần của mình. Thụy Kha thấy cũng là lạ, mọi ngày lẻo mồm phết giờ câm như ngậm hột thị. Thìn ăn xong trước, cậu lấy khăn lau miệng xong thì nói với Thụy Kha:

– Chủ tịch!

Hôm nay chủ tịch có lịch đi đâu không?

Thụy Kha đang cắn dở lát bánh mì kẹp thịt nguội, nghe cậu vệ sĩ hỏi vậy thì cố nuốt xong rồi nói:

– Giờ thì chưa có lịch gì, có chuyện gì à? Nay thấy cậu khang khác đấy.

– Không có chuyện gì lớn cả. Tôi muốn xin phép chủ tịch đi ra ngoài đến chiều, tôi có việc riêng cần giải quyết.

Con người chứ có phải máy móc đâu, Thìn cũng có mối quan hệ bên ngoài, thấy chàng vệ sĩ buồn buồn nên Thụy Kha cũng không tiện hỏi cho ra ngọn ra ngành, nhưng rõ ràng cô có chút tò mò, tự phỏng đoán Thìn gặp chuyện gì đó:

– Cậu đi đi, có cần hỗ trợ gì không?

– Không thưa chủ tịch, chiều tôi về nấu cơm.

– Chiều nay không cần nấu cơm, ra ngoài ăn 1 bữa đi. Cả tháng nay ăn ở nhà rồi.

– Vâng, cảm ơn chủ tịch. Chủ tịch đừng đi đâu ra khỏi nhà, đồ ăn trưa tôi làm sẵn để trong tủ lạnh rồi, chủ tịch chỉ cần cho vào lo vi sóng, nhớ vặn 2 phút thôi là được. Nếu cần đi đâu, chủ tịch điện thoại cho tôi, 15 phút sau tôi sẽ có mặt.

– Uh, cứ yên tâm đi đi.

Ăn xong, Thìn đi bộ ra khỏi ngôi biệt thự để lại Thụy Kha một mình. Tự nhiên Thụy Kha thấy thiếu thiếu một cái gì đó mà chính bản thân cô cũng không định nghĩa được.

Người ta nói

"Thia lia quen chậu, vợ chồng quen hơi" có lẽ không đúng với cảm giác của Thụy Kha lúc này, nhưng nghĩ giản đơn thì cũng gần như là vậy. Cả tháng nay 24/24 trong cô đều là cảm giác yên tâm khi luôn ở bên cạnh mình là anh chàng vệ sĩ tận tụy và chu đáo trong công việc.

Vậy là Thụy Kha tự chơi một mình đến chiều tối.

Ngồi ở một quán café đối diện khách sạn Hoàng Gia, Thìn chọn cho mình một chiếc bàn nhỏ trên tầng hai, sát cửa sổ. Ở vị trí này cậu có thể nhìn thấy toàn bộ sảnh bên ngoài của khách sạn. Cũng sắp đến giờ tổ chức hôn lễ, tiệc tùng ăn uống linh đình rồi.

Đám cưới này chắc là được tổ chức rất hoành tráng đây, bằng chứng là từng đoàn, từng đoàn xe nối đuôi nhau tiến vào sảnh khách sạn, những người tham dự cũng ăn mặc lộng lẫy cầu kỳ. Chả gì thiếu gia tập đoàn đa ngành Kim Ngân lập gia đình cũng là một sự kiện lớn trong giới kinh doanh.

Ai được mời cũng cố gắng thể hiện sự nổi bật của mình.

Lúc đầu Thìn đến đây cũng có ý định vào bên trong theo đúng như lời mời của Trâm Anh, nhưng khi nhìn những vị khách khác, nhìn vào phương tiện họ đến thì anh không còn muốn vào nữa.

Mình quá khác so với cái thế giới của những người tham gia bữa tiệc này, Thìn đi xe ôm đến công ty rồi lấy chiếc Wave của mình đến đây, trên người vẫn trang phục mà cậu ưa thích, chân mang giầy thể thao, quần bò, áo sơ mi đuôi tôm để ngoài quần. Tất cả chỉ có vậy.

Nhấp một ngụm café trên môi, giọt café đen đá không đường như không còn vị đắng nữa bởi đây đã là cốc thứ 3 mà Thìn uống từ lúc ngồi ở đây đến giờ.

Và rồi cuối cùng Thìn cũng nhìn thấy Trâm Anh trong bộ trang phục áo cưới hở vai trắng muốt bước ra cùng với vị hôn phu của mình, một chiếc xe Mercedes mui trần đậu sẵn ở sảnh đón cô dâu chú rể, họ trong thật đẹp đôi bước đi trong tiếng vỗ tay hân hoan của rất nhiều người.

Ở xa Thìn không nhìn rõ ánh mắt Trâm Anh như thế nào, chỉ nhìn thấy hành động đảo mắt một lượt như tìm kiếm một cái gì đó lúc Trâm Anh chuẩn bị bước vào xe hoa mà thôi. Rất có thể Trâm Anh đang cố vớt lại hình bóng của anh chàng vệ sĩ, người cô đã trao trọn tuổi thanh xuân hồn nhiên, thánh thiện.

Nhưng cô không nhìn thấy anh.

Chiếc xe hoa đi rồi, nó đã mang Trâm Anh sang một trang mới của cuộc đời, không biết trang mới đó có làm cho Trâm Anh sung sướng hạnh phúc như những lựa chọn lý tính, công thức mà cô tính toán hay không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!