Phần 12
Xuống đến dự án tại Bắc Ninh, qua kính xe, Thụy Kha nhìn thấy mấy chục chiếc oto ben, loại chuyên dùng để chở vật liệu xây dựng, khoảng chục cái máy xúc, máy ủi, xe lu các loại đang đỗ thành hàng dọc chắn toàn bộ mặt tiền của dự án, các lái xe và công nhân của Thiên Lý đang đứng lô nhô bên ngoài.
Thìn đỗ xe cạnh xe của phòng hành chính, cái xe mà kế toán trưởng Cung đi, cách đám người kia khoảng 100m. Thụy Kha nhìn thấy người của mình, đi đầu là anh Chung, trưởng ban quản lý dự án và khoảng chục nhân viên khác nữa.
Nhìn khuôn mặt họ lúc này thật thảm thương, để xảy ra cơ sự này cũng một phần lỗi từ họ, lại để đích thân chủ tịch phải xuống giải quyết, họ đang lo lắng cho miếng cơm, cho công việc của mình không biết có giữ được không sau sự việc ngày hôm nay.
Nhưng trái với suy nghĩ rằng chủ tịch sẽ mắng như tát nước vào mặt, anh Chung và mọi người thấy Thụy Kha không có ý giận gì cả, cô bước xuống xe đi tới gặp mọi người, Mai Ngọc, Thìn và anh Cung theo sau.
Nhìn thấy quân mình, Thụy Kha an ủi:
– Mọi người đừng lo lắng gì cả, tôi xuống đây cùng mọi người giải quyết sự việc. Có ai bị làm sao không?
Ban quản lý dự án Bắc Ninh là một ban chuyên trách của công ty, phụ trách quản lý và phát triển dự án ở Bắc Ninh. Nhân sự của ban trong giai đoạn này chỉ khoảng chục người, nhưng khi dự án vào giai đoạn thi công rốt ráo và bán hàng thì sẽ phải tăng thêm gấp ba gấp bốn lần nữa.
Ở đây không có nhiều người biết mặt chủ tịch, may ra chỉ có anh Chung là gặp chủ tịch vài ba lần, cũng chưa lần nào nói chuyện trực tiếp.
Anh Chung thay mặt mọi người nói:
– Thưa chủ tịch, chúng tôi không bị làm sao, chỉ lo là không thể làm lễ đặt móng đúng lịch, lại để chủ tịch lo lắng phải xuống tận đây. Chúng tôi thấy thật là có lỗi.
Mong chủ tịch…
Chưa để anh Chung nói hết thì Thụy Kha ngắt lời:
– Không ai bị làm sao là tốt rồi. Chúng ta giải quyết sự việc xong rồi nói. Anh đã liên hệ được với lãnh đạo Thiên Lý chưa?
Tôi cần gặp trực tiếp bên đó.
– Tôi đã liên lạc được rồi nhưng anh ta không chịu ra đây gặp chủ tịch.
Thụy Kha nói nhanh:
– Vậy chúng ta đến trụ sở của Thiên Lý.
Anh Chung mừng như bắt được vàng, đúng là giám đốc Thiên Lý có yêu cầu này nhưng anh Chung thật là không dám nói thẳng với chủ tịch.
May quá chủ tịch lại chủ động:
– Sao chủ tịch biết anh ta đòi gặp mình ở trụ sở của Thiên Lý?
Thụy Kha phán đoán nhanh tình huống này, nếu là mình thì mình cũng sẽ làm như vậy, yêu cầu đối phương đến hang của mình, tạo áp lực dễ hơn, nhưng Thụy Kha rất ít nói cho cấp dưới biết dòng suy nghĩ của mình, cô chỉ nói kết quả mà thôi.
Ngày trước cô còn đắn đo chuyện đến tận trụ sở của đối tác ở một tỉnh lẻ để giải quyết khúc mắc, nhưng nay đã khác, có anh chàng vệ sĩ cùng đi khiến Thụy Kha yên tâm hơn rất nhiều, cô tin trong mọi tình huống mình sẽ an toàn.
Giờ có bảo cô vào hang chuột cô cũng không ngại chứ nói chi đến cái hang hùm là trụ sở doanh nghiệp Thiên Lý. Thụy Kha ra lệnh như để tránh câu hỏi của anh Chung:
– Giờ anh Chung, anh Cung và Mai Ngọc đi cùng tôi đến trụ sở bên đó. Mang theo toàn bộ hồ sơ về Thiên Lý, đặc biệt là sổ ghi chi tiết ghi số lượng. Các anh chị em còn lại của Ban Quản lý cứ tìm một nơi nào đó ngồi nghỉ, không cần đứng ở đây rất dễ xảy ra va chạm.
Khoảng 1 tiếng sau mọi người tiếp tục trở lại làm việc bình thường.
– Vâng thưa chủ tịch, anh Chung đáp lời chủ tịch rồi truyền đạt lại ý kiến cho những người còn lại, anh còn đang mơ hồ vì chủ tịch rất tự tin là 1 tiếng sau sự việc sẽ được giải quyết.
Mai Ngọc định hỏi là vừa rồi chủ tịch không có nhắc đến anh Thìn đi cùng, nhưng nghĩ đến sáng nay chủ tịch đã nói, đố mà bảo anh ta rời khỏi chủ tịch nửa bước nên đành thôi, cô lại nghĩ đến mình đang buồn đái cứng cả bụng nhưng đang ở giữa đường thế này biết kiếm chỗ nào đái đây.
Đành có một ước mơ nhỏ là đến Thiên Lý đái vậy, dáng đi của cô cũng có chút không bình thường.
Thìn lái xe Audi chở Thụy Kha và Mai Ngọc. Xe phòng hành chính chở anh Chung và anh Cung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!