Chương 90: PN: Trúc Mã

[IF tuyến: Nếu người trọng sinh là bà nội]

(Bà giúp mẹ đưa Thẩm Ngung đến Yến Thành sinh sống, trở thành trúc mã với Tiểu Trình.)

———

Hồi trẻ, bà luôn bị chồng sai khiến, thỉnh thoảng còn bị lão đánh đập. Bà lại chẳng học hành gì, bởi thế mà trong cái thời đại đó, tinh thần của bà đã sớm bị thuần hóa hoàn toàn — chỉ còn biết sinh đẻ, nuôi nấng con cái, giúp chồng, phụng dưỡng cha mẹ chồng.

Vì thế, sau này khi con trai cưới vợ, sinh con, bà cũng trở thành một người giống hệt như mẹ chồng của mình ngày trước.

Chồng bà mất sớm.

Trong lòng bà lúc ấy, con trai và cháu nội là quan trọng nhất.

Lần đầu tiên con trai ra tay với con dâu, thật ra bà có nghe thấy. Nhưng cháu trai vừa mới ngủ dậy, còn đang đói bụng, đôi mắt to tròn xinh xắn chớp chớp nhìn bà, thằng bé nghe thấy âm thanh kia, cái mũi nhỏ chun vào. Bà sợ nó bị dọa sợ mà oà khóc, đành vội vàng bế nó đi.

Có lẽ, bà cũng sợ bạo lực. Khi còn trẻ thì không thể phản kháng, lúc về già lại càng bất lực hơn.

Có lẽ, trong tiềm thức, bà nghĩ rằng mình cũng đã sống qua những ngày như thế, bây giờ chẳng phải vẫn ổn có sao, sớm đã quen với kiểu gia đình như vậy rồi.

Bà của lúc đó chưa từng nghĩ rằng, Thẩm Tầm Nhạn sẽ đề nghị ly hôn.

Ly hôn.

Thời của bà, đó là chuyện thậm chí chẳng dám nghĩ tới.

Bà còn chưa kịp hết sốc, Thẩm Tầm Nhạn đã muốn đưa cháu trai đi.

Không thể nào!

Cháu trai bà ngoan ngoãn, dù có rơi nước mắt cũng không quấy khóc, chỉ khiến người ta càng thêm yêu thương, đau lòng. Từ lúc nó chào đời, bà đã luôn ở bên cạnh chăm sóc, nhìn nó lớn lên từng ngày.

Bà của lúc đó không thể nào chấp nhận được việc cháu rời xa mình, nó là chỗ dựa tinh thần duy nhất của bà.

Sau đó, vụ kiện kết thúc, theo quy định của pháp luật, quyền nuôi con được trao cho con trai. Lúc này, bà mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Dưới sự chăm sóc tận tâm của bà, cháu trai lớn lên từng ngày.

Nghe nói sau này Thẩm Tầm Nhạn đến phương Bắc, ở đó gặp được người chồng hiện tại có điều kiện không tệ. Về chuyện này, con trai bà thỉnh thoảng sẽ châm chọc vài câu, còn bà thì không có cảm giác gì cả.

Chỉ cần cháu trai bà sống tốt là được.

Nhưng về sau, Thẩm Tầm Nhạn đột nhiên quay về lén lút thăm Thẩm Ngung, bị bà phát hiện, khiến trái tim bà bắt đầu thấp thỏm lo lắng.

Sợ Thẩm Tầm Nhạn sẽ mang Thẩm Ngung đi, bà bắt đầu cố ý vô tình cùng con trai gieo rắc vào đầu đứa bé quan niệm rằng

"chính mẹ đã bỏ rơi nó", còn hướng dẫn thằng bé nói ra những lời làm tổn thương Thẩm Tầm Nhạn, đẩy cô ấy ngày càng xa.

Dần dần, Thẩm Ngung bắt đầu ghét mẹ mình.

Lúc ấy, bà mới tạm thời yên lòng.

Bà cứ tưởng mọi chuyện cứ tiếp tục như thế, nhìn thấy cháu trai trưởng thành nên người.

Nhưng người tính không bằng trời tính. Khi Thẩm Ngung vào cấp hai, bà vì bệnh tật mà qua đời.

Sau khi bà mất, cả nhà con trai càng đối xử tệ bạc với Thẩm Ngung hơn, chẳng những ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mà còn thường xuyên bị chửi mắng, đánh đập, trông còn khổ sở hơn đám trẻ con ở cô nhi viện.

Bà tức giận lắm, nhưng lúc ấy, bà chỉ còn là một nắm tro tàn nằm sâu dưới lòng đất, có muốn cũng chẳng thể can thiệp vào chuyện của nhân gian.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!