Vừa nhìn thấy tin nhắn này, Trình Mặc Phỉ đã bật cười vì tức giận.
Quả nhiên là một chiêu ly gián hay ho.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, tin nhắn này chắc chắn là do Mạnh Phong cố tình gửi để khiến anh khó chịu.
Thật là mất công mất sức, thậm chí còn cất công điều tra cả số điện thoại của anh.
Trình Mặc Phỉ không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp xóa tin nhắn, hoàn toàn không để nội dung đó vào lòng.
Nếu thật sự để ý, chẳng phải hắn đã đạt được mục đích rồi sao? Tình anh em giữa anh và Thẩm Ngung sẽ bị ảnh hưởng — mà anh tuyệt đối không để xảy ra chuyện đó.
Dù mới quen biết Thẩm Ngung, nhưng kỳ lạ thay, anh lại có cảm giác như đã thân thiết từ rất lâu về trước.
Anh có linh cảm rằng mình và Thẩm Ngung sẽ trở thành bạn bè tốt của nhau.
Ở bên Thẩm Ngung, anh cảm thấy cực kỳ thoải mái, một kiểu thoải mái không thể diễn tả bằng lời. Có lẽ... đó chính là cảm giác giữa những người anh em tốt.
Nghĩ đến chuyện trong bữa tối, Thẩm Ngung có nhắc đến việc Mạnh Phong khoe khoang rằng gia đình hắn có hợp tác làm ăn với nhà anh, Trình Mặc Phỉ lập tức nhắn tin cho người nhà, dặn họ để mắt xử lý.
Loại người có phẩm hạnh kém cỏi thế này, phần lớn là do gia đình dạy dỗ không ra gì, tốt nhất về sau đừng có bất kỳ qua lại nào.
Có lẽ vì quá tức giận, đêm đó Trình Mặc Phỉ lại mất ngủ.
May mà ở giường đối diện, Thẩm Ngung vẫn ngủ ngon như hôm trước, không còn bị mộng du nữa.....
Sau hơn nửa tháng, đợt huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc.
Trong thời gian này, mỗi đêm Thẩm Ngung đều ngủ rất ngon, không thấy mộng du.
Nhiều người vì huấn luyện mà sụt cân, nhưng Thẩm Ngung lại có da có thịt hơn hẳn.
Mỗi lần ăn cơm chung, Trình Mặc Phỉ đều hào phóng gắp thịt trong bát mình sang cho cậu, rồi cũng không quên tiện tay gắp bớt rau trong bát cậu về — anh em tốt là phải biết chia sẻ.
Thẩm Ngung cũng rất vui vẻ, có thể dần dần kéo gần khoảng cách với Trình Mặc Phỉ như thế này thật sự rất tốt.
Tối hôm huấn luyện quân sự kết thúc, bốn người trong ký túc xá cùng nhau ra ngoài ăn lẩu cay, ăn mừng cho cuộc sống quân ngũ của Thẩm Ngung đã kết thúc viên mãn.
Nhờ dùng kem chống nắng do Trình Mặc Phỉ đưa cho, suốt hơn nửa tháng qua, da Thẩm Ngung chỉ hơi sạm đi một chút, qua một thời gian nữa là sẽ trắng lại.
Tiêu Hùng nhìn tay mình rồi nhìn tay Thẩm Ngung, cảm thán:
"Tiểu Thẩm dù có cháy nắng cũng trắng hơn tớ."
Nghe vậy, Trình Mặc Phỉ khẽ nhíu mày.
Dù đã gần nửa tháng trôi qua, cái tên Mạnh Phong kia cũng không còn xuất hiện trước mặt họ nữa, nhưng Trình Mặc Phỉ vẫn nhớ rõ câu nói hôm đó
-- Thẩm Ngung có ngoại hình rất được ưa chuộng trong giới kia.
Thực ra Tiêu Hùng cũng là một cậu bạn béo trắng tròn trông khá đáng yêu, nhưng tiếc là Thẩm Ngung trắng hơn, hơn nữa còn có nét hồng hào tự nhiên.
Đặc biệt là sau khi uống chút bia, hai má cậu ửng hồng, vành tai lại càng đỏ hơn.
Tôn Tinh Hà cũng nhận ra điều này, cười nói:
"Tiểu Thẩm không say bia đó chứ?"
Thẩm Ngung có hơi ngại ngùng, cười đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!