Chương 8: Người anh em của tôi là trai thẳng

Buổi sáng khá vội vàng, sau khi đùa giỡn một lúc, mấy người họ nhanh chóng thu dọn xong và ra khỏi phòng. 

Trình Mặc Phỉ cũng không giải thích tối qua anh thức khuya là để quan sát tình trạng mộng du của Thẩm Ngung, sợ cậu lại cảm thấy mình gây phiền phức cho anh và ngại ngùng. 

Trên đường đi mua đồ ăn sáng, Tôn Tinh Hà đột nhiên nhớ đến một chuyện:

"Tối qua, Tiểu Thẩm không mộng du phải không?" 

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thẩm Ngung trong bộ quân phục rằn ri. 

Cậu đang chỉnh lại mũ, thấy vậy thì gật đầu và nhìn về phía Trình Mặc Phỉ: Chắc là không ạ. 

Sáng nay cậu thức dậy trên giường của mình, mặt nạ hơi nước mà Trình Mặc Phỉ đưa cho tối qua vẫn đeo ngay ngắn trên mắt, không có dấu hiệu gì của việc mộng du. 

Trình Mặc Phỉ khẽ ừ một tiếng, đôi mắt thâm quầng khiến câu nói của anh có độ tin cậy cao hơn hẳn. 

"Chắc không có vấn đề gì nữa rồi." Bước chân của Thẩm Ngung trở nên nhẹ nhõm hơn. 

Không cần đến bệnh viện, không cần gặp bác sĩ, cũng không cần uống thuốc. 

Sau khi mua xong bữa sáng, cả nhóm tách ra, Thẩm Ngung một mình đến sân huấn luyện quân sự, ba người còn lại lên giảng đường học tiết đầu tiên lúc tám giờ. 

Vừa điểm danh xong, Trình Mặc Phỉ gục luôn xuống bàn ngủ. May mắn là sáng nay chỉ có hai tiết tiếng Anh, giáo viên điểm danh một lần đầu tiên, trong giờ học cũng không gọi ngẫu nhiên học sinh trả lời câu hỏi. 

Sau khi học xong, Trình Mặc Phỉ trở về ký túc xá ngủ bù, mãi đến trưa khi Thẩm Ngung tan huấn luyện và mang cơm về mới tỉnh dậy. 

Ngủ đủ giấc, quầng thâm dưới mắt Trình Mặc Phỉ cuối cùng cũng biến mất. 

Buổi sáng huấn luyện quân sự, những vùng da lộ ra ngoài của Thẩm Ngung bị nắng làm đỏ ửng lên. 

Cậu thấy bình thường vì kỳ nghỉ hè làm thêm còn mệt hơn nhiều, huấn luyện quân sự thực ra vẫn khá nhẹ nhàng, chỉ là da cậu di truyền từ mẹ, trắng sẵn nên dễ bị cháy nắng.

Cũng chỉ có nửa tháng nên cậu chịu được. 

Nhưng Trình Mặc Phỉ lại vừa ngậm đũa vừa lục lọi khắp nơi. 

Chẳng mấy chốc, anh lấy ra một lọ kem chống nắng và nói:

"Cái này là mẹ anh mua cho kì huấn luyện quân sự năm ngoái, hạn sử dụng vẫn còn dài với còn khá nhiều. Chắc là anh sẽ không dùng đến nữa, để lâu quá lại hết hạn. Em dùng đi, đừng để bị cháy nắng." 

Một tuýp kem chống nắng rất đắt tiền, hiệu quả tốt, ngoài việc đắt đỏ thì không có nhược điểm nào. 

Anh thấy Thẩm Ngung cũng tự mua kem chống nắng, nhưng chắc chắn không hiệu quả bằng loại của anh vì da cậu đã đỏ lên rồi. 

Thẩm Ngung đang ăn cơm thì hơi sững lại, nhanh chóng nhận lấy mà không từ chối, khẽ cong mắt cười: Cảm ơn anh Phỉ. 

Sau khi ăn xong, ngủ trưa dậy, Thẩm Ngung bôi kem chống nắng mà Trình Mặc Phỉ đưa ngay trước mặt anh. 

Trình Mặc Phỉ bỗng cảm thấy tâm trạng tốt lên, chủ động đưa tay giúp cậu tán đều những chỗ chưa thoa kỹ trên mặt. 

Buổi chiều, Thẩm Ngung tiếp tục huấn luyện, ba người còn lại có hai tiết học chuyên ngành, đến khoảng một giờ rưỡi cả nhóm lại cùng nhau ra ngoài rồi tách nhau ở ngã rẽ. 

Sau khi kết thúc buổi học, Tiêu Hùng vội về ký túc xá chơi game với bạn, còn Tôn Tinh Hà đi xem bạn gái đang huấn luyện quân sự, đợi cô ấy tan tập rồi cùng đi ăn tối. 

Trình Mặc Phỉ suy nghĩ một lúc, cũng theo Tôn Tinh Hà đến sân huấn luyện quân sự của năm nhất, muốn xem đàn em huấn luyện thế nào, tiện thể sau đó đi đánh bóng rổ. 

Sân huấn luyện nằm bên cạnh nhà thi đấu phía Đông, Trình Mặc Phỉ thường đến đây chơi bóng nên coi như quen cửa quen nẻo. 

Mỗi khoa đều đứng thành từng hàng, trang phục giống nhau, nhưng để tiện cho việc giao lưu, bên cạnh còn đặt một tấm bảng in tên khoa, khá dễ tìm. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!