Chương 45: Lịch sử đen tối

Nhận được tin nhắn của mẹ hỏi khi nào rảnh để về nhà ăn lẩu, Thẩm Ngung suy nghĩ một chút, cẩn thận xem lại thời khóa biểu mà Trình Mặc Phỉ từng chụp màn hình gửi vào nhóm, rồi ngồi dậy, đi đến cuối giường, hỏi:

"Anh Phỉ, anh muốn khi nào đến nhà em ăn lẩu?"

Trước đó cậu đã từng nhắc đến chuyện này với Trình Mặc Phỉ, lúc ấy còn lo sau khi thẳng thắn nói ra, có khi Trình Mặc Phỉ sẽ không muốn đi nữa, nhưng hóa ra là cậu lo thừa.

Chỉ là dạo này Trình Mặc Phỉ bị vấn đề về đường ruột, ít nhất trong tuần này không thể đi được.

Trình Mặc Phỉ đặt máy tính bảng xuống, suy nghĩ một lát rồi nói:

"Tuần sau có đại hội thể thao, đợi sau khi kết thúc thì đi nhé."

Sau giải bóng rổ sẽ là đại hội thể thao, cả khối đều tham gia.

Thẩm Ngung không giỏi thể thao, nên không đăng ký thi đấu, chỉ đăng ký làm tình nguyện viên để lấy tín chỉ.

Còn Trình Mặc Phỉ thì tham gia các nội dung chạy và nhảy cao.

"Được, vậy anh nghỉ ngơi đi." Thẩm Ngung trở về giường, cúi đầu nhắn tin trả lời mẹ.

Trình Mặc Phỉ liếc nhìn cậu một cái, rồi mở máy tính bảng ra xem.

Trên màn hình hiển thị trang web của một khu suối nước nóng nổi tiếng nhất Yến Thành.

Đây là chỗ do chú của anh mở, năm ngoái trời trở lạnh, anh đã dẫn Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà đến đó ngâm suối vài lần, rất thoải mái.

Năm nay cũng nên đi một chuyến.

Dẫn Thẩm Ngung theo cùng.

Coi như một món quà bù đắp cho những hành động đường đột trước đó.

Trước khi tắt đèn đi ngủ, Thẩm Ngung đi vệ sinh, lúc quay về ngang qua giường Trình Mặc Phỉ, cậu suy nghĩ một chút rồi dặn dò thêm:

"Cẩn thận kẻo miếng sưởi làm bỏng đấy."

Dưới tác dụng của thuốc, Trình Mặc Phỉ đã lơ mơ buồn ngủ, vô thức đáp lại một tiếng.

Sáng hôm sau, Trình Mặc Phỉ trở mình trên giường, đột nhiên nhíu mày, đưa tay luồn vào trong áo sờ thử.

Không sờ thì thôi, vừa chạm vào một chỗ nào đó, cơn đau nhói đã khiến anh hít mạnh một hơi, lập tức tỉnh táo hẳn.

Anh ngồi bật dậy, vén áo lên, không ngoài dự đoán, trên da xuất hiện một vết đỏ kèm theo chút bọng nước.

Trình Mặc Phỉ: ...

Những lời dặn dò của Thẩm Ngung tối qua chợt vang lên trong đầu.

Khoan đã... Mình thực sự bị bỏng à?

Từ khi nào mà da dẻ mình lại mong manh thế này?

Anh chưa từng dùng miếng sưởi ấm bao giờ, trong tiềm thức vẫn nghĩ thứ nhỏ xíu này cũng giống như mặt nạ hơi nước, chẳng thể nào gây ra tổn thương nghiêm trọng. Tối qua nghe Thẩm Ngung nhắc nhở, nhưng vì không cảm thấy nóng lắm nên cứ thế ngủ luôn.

Trình Mặc Phỉ vội vàng tìm kiếm thông tin trên máy tính bảng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!