Lúc vui lúc buồn, thỉnh thoảng lại đờ đẫn vô cớ, giống hệt cảm xúc liên quan đến chuyện yêu đương.
Thẩm Tầm Nhạn vẫn nhớ lần đầu gặp mặt vào ngày Quốc Khánh, khi Thẩm Ngung đang nói chuyện điện thoại, xung quanh cậu như tỏa ra bong bóng hồng ngọt ngào, nụ cười trên mặt vô cùng rạng rỡ, rõ ràng là đang nói chuyện với người mình thích.
Tuy nhiên, bà cũng không chắc chắn về tình hình cụ thể.
Có lẽ hai người vẫn đang trong giai đoạn mập mờ, hoặc có lẽ họ đã bắt đầu yêu nhau.
Việc thất tình cũng chỉ là phỏng đoán và thăm dò mà thôi.
Bà cũng không chắc Thẩm Ngung có muốn nói với mình hay không, vì những chuyện như này, đa phần con cái đều không muốn chia sẻ với người lớn, huống chi là Thẩm Ngung, người từ nhỏ đã không sống bên cạnh bà.
Nhưng bà đã lỡ mất quá nhiều thời gian và cơ hội đồng hành cùng Thẩm Ngung, lần này không muốn bỏ lỡ nữa.
Dù thế nào đi nữa, bà cũng muốn thử hỏi xem sao.
Thẩm Ngung ngồi ở ghế phụ, vì lo lắng nên siết chặt dây an toàn trước ngực, đầu ngón tay hơi trắng bệch.
Có nên... nói với mẹ không?
Khi một chuyện mãi không thể nghĩ thông, rơi vào bế tắc, việc tìm một người khác để tâm sự có lẽ sẽ mang lại những ý tưởng mới.
Mặc dù cậu không thể chia sẻ toàn bộ, nhưng biết đâu chỉ cần chia sẻ một phần cũng sẽ nhận được phản hồi tích cực?
Sự im lặng của cậu thực ra cũng đã ngầm thừa nhận một câu trả lời, tâm trạng không vui của cậu thực sự có liên quan đến chuyện tình cảm.
Thẩm Tầm Nhạn nhìn thấy sự đấu tranh trong lòng Thẩm Ngung, không khỏi nín thở, kiên nhẫn chờ đợi.
Bên ngoài cửa sổ, những hạt mưa nhỏ lại rơi xuống, đập vào cửa kính xe, dần dần tụ lại, rồi cuối cùng chảy xuống.
Thẩm Ngung như đã quyết tâm, mở miệng nói:
"Con... đã biết cậu ấy từ rất lâu rồi."
Cậu cố ý nói mập mờ, không phải là quen biết, mà là một phía đã biết từ lâu.
Ừm. Thẩm Tầm Nhạn hơi ngồi thẳng người, chăm chú lắng nghe.
Thẩm Ngung:
"Quan hệ của tụi con ngày càng tốt, trở thành những người bạn rất thân thiết. Gần đây có người đùa hỏi cậu ấy... nếu chúng con thân thiết như vậy, liệu cậu ấy có muốn đến với con không, cậu ấy nói là không thể."
Thẩm Ngung mím môi, im lặng, không dám nhìn thẳng vào Thẩm Tầm Nhạn, ánh mắt đặt lên món đồ trang trí nhỏ hình hoa hướng dương đung đưa trước xe.
Thẩm Tầm Nhạn đợi hai giây, thấy cậu không tiếp tục nói, mới lên tiếng:
"Cách hai đứa con thường ngày tương tác với nhau như thế nào? Có chút gì đó mập mờ không? Hay chỉ đơn thuần là bạn bè?"
Thẩm Ngung trả lời:
"Chỉ là bạn bè thôi, không có gì mập mờ cả. Cậu ấy coi con là một người bạn rất thân, chưa từng nghĩ đến chuyện đó."
Thẩm Tầm Nhạn coi như đã hiểu, ngay lập tức xếp con trai mình vào nhóm người đang thầm thích đối phương.
"Nhưng làm bạn bè càng lâu thì càng khó trở thành người yêu."
Thẩm Ngung lặng lẽ lắng nghe.
"Theo thời gian, chi phí chìm (sunk cost) sẽ ngày càng cao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!