Chương 36: Là vì thất tình rồi à?

Lúc tỉnh lại, Thẩm Ngung phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, trên người mặc một bộ quần áo lộn xộn chẳng ăn nhập gì với nhau, hoàn toàn không có chút sức lực nào. Trên tay còn có dấu vết truyền dịch, hơi nhói.

Trình Mặc Phỉ gục xuống bên giường cậu, ngủ thiếp đi.

Trong phòng bệnh có bật điều hòa ấm, nên cũng không thấy lạnh.

Thẩm Ngung bỗng cảm thấy hơi hoang mang.

Khung cảnh này... kiếp trước đã xảy ra không ít lần.

Không ngờ kiếp này lại lặp lại một lần nữa.

Rèm cửa trong phòng bệnh chỉ kéo một nửa, ngoài trời đã le lói ánh sáng ban mai, chẳng mấy chốc trời sẽ hửng sáng..... Trình Mặc Phỉ cứ thế ngủ cả một đêm sao?

Thẩm Ngung không nhịn được, giơ tay nhẹ nhàng vuốt lên đỉnh đầu người đang ngủ bên cạnh.

Tóc của Trình Mặc Phỉ rất mềm, dù cắt ngắn nhưng sờ vào vẫn thấy dễ chịu.

Cậu không dám dùng sức, cũng không dám lưu luyến quá lâu, sợ bị phát hiện. Chỉ nhẹ nhàng lướt qua, như để thỏa mãn cơn nghiện nhỏ bé của mình.

Thẩm Ngung thật sự không muốn đối diện với Trình Mặc Phỉ quá sớm.

Cách cậu đối diện với vấn đề luôn giống như một con ốc sên rút vào vỏ, thường sẽ mất khoảng một tuần.

Kiếp trước, mỗi lần cãi nhau với Trình Mặc Phỉ, cả hai cũng thường cần một tuần để bình tĩnh lại, rồi mới thử giao tiếp và làm hòa.

Cậu cần có thời gian ở một mình để suy nghĩ thấu đáo. Hai người ở gần nhau chỉ càng khiến đầu óc cậu thêm rối bời.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Ngung sẽ cố gắng điều chỉnh bản thân thật tốt, để khi đối diện với Trình Mặc Phỉ, cậu có thể ở trạng thái lý tưởng nhất.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Cậu cần thời gian để tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực mà ba chữ kia mang lại, rồi mới có thể vực dậy tinh thần.

Thẩm Ngung cứ thế lặng lẽ nhìn mái tóc bông xù của Trình Mặc Phỉ thật lâu, lâu đến mức người đang ngủ kia đột nhiên cựa mình, rồi chậm rãi tỉnh giấc.

Vừa mở mắt, Trình Mặc Phỉ theo phản xạ nhìn về phía giường bệnh. Không ngờ lại chạm phải đôi mắt đen láy của Thẩm Ngung, cơn buồn ngủ lập tức tan sạch.

Em tỉnh rồi à?

Giọng Trình Mặc Phỉ không giấu được sự vui mừng.

Tối qua, Thẩm Ngung sốt đến mức ngất đi trong lòng anh, làm anh hoảng sợ vô cùng, lập tức đưa người đến bệnh viện.

Phòng bệnh không rộng lắm, anh bèn bảo Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà về trước.

Thẩm Ngung khẽ ừm một tiếng, giọng nói yếu ớt, còn mang theo chút giọng mũi:

Làm phiền anh rồi.

Trình Mặc Phỉ nhíu mày, rất muốn trách cậu một trận. Nói gì mà xa lạ thế? Anh em với nhau thì có gì mà phiền với không phiền?

Nhưng nghĩ đến việc Thẩm Ngung có lẽ đã trải qua chuyện gì đó không vui, giờ lại đang bệnh, không thoải mái, những lời trách móc cuối cùng vẫn không thốt ra được.

Anh chỉ đành đổi giọng, đùa một câu:

"Không phiền, sau này nếu anh ốm, em cũng phải chăm sóc anh như thế nhé."

Bên dưới chăn, ngón tay Thẩm Ngung vô thức siết chặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!