Không ai muốn bị quản thúc, bị can thiệp vào các mối quan hệ xã hội của mình, dù có thân thiết đến đâu, kể cả người thân cũng không được, huống chi là bạn bè.
Anh đã vượt quá giới hạn.
Có thể thấy Thẩm Ngung và Ninh Giác đối xử với nhau rất tốt, nếu không trong quán lẩu đã không cười nói vui vẻ như vậy, thêm vào đó là mối quan hệ với mẹ, khó tránh khỏi việc sẽ có qua lại với Ninh Giác.
Yêu cầu của anh rõ ràng là đang cố ý làm khó Thẩm Ngung.
Trước đó đã làm khó một lần, hiện tại lại làm khó thêm lần nữa.
Thẩm Ngung luôn cân nhắc cảm xúc của anh, là anh tự mình dính vào, sau đó cảm thấy không thoải mái, lại bắt Thẩm Ngung phải chiều theo mình.
Xin lỗi. Trình Mặc Phỉ không cả suy nghĩ, lập tức thốt ra ba từ này, sợ rằng nói chậm một giây thôi, Thẩm Ngung sẽ không tha thứ cho mình nữa.
Anh nói nhiều như vậy chỉ để không mất đi một người bạn như Thẩm Ngung, nhưng nếu vì hành động vượt quá giới hạn của anh mà khiến Thẩm Ngung cảm thấy không thoải mái, từ đó xa lánh anh, vậy thì khác gì lệch trọng tâm đâu?
Thẩm Ngung sững sờ, sau đó nở một nụ cười nhẹ.
Không biết là vì tính cách khó hiểu hay chút kiêu hãnh không muốn cúi đầu trong máu, rất nhiều người sẽ vô thức tránh nói ba từ xin lỗi, luôn dùng những ngôn từ khác để thay thế, nhưng Trình Mặc Phỉ không giống vậy, thành thật và thẳng thắn, giống như một chú cún đáng yêu.
"Không cần nói xin lỗi, em cũng không có không vui," Thẩm Ngung nói,
"Em chỉ là cảm thấy, nếu một thứ gì đó ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, anh có nên cân nhắc vượt qua nó thay vì trốn tránh không?"
Lý do Trình Mặc Phỉ sợ đồng tính là vì trải nghiệm kinh tởm với những người đồng tính nam nhân phẩm thấp kém thời cấp ba, không phải bản năng, hoàn toàn có thể dần thay đổi sau khi tiếp xúc với những người đồng tính bình thường khác.
Cứ mãi bài xích trốn tránh, ấn tượng cũ sẽ luôn tồn tại.
Trình Mặc Phỉ nghe xong im lặng suy nghĩ rất lâu.
Gió đêm lướt qua hàng cây, đung đưa trên người hai người.
Đúng vậy.
Anh không nên mãi lo lắng về việc Thẩm Ngung tiếp xúc với giới đó sẽ bị quấy rối hoặc bẻ cong, về những chuyện chưa hề xảy ra.
Dù có xảy ra, cũng không phải lỗi của Thẩm Ngung, sao có thể hạn chế Thẩm Ngung chỗ này, hạn chế Thẩm Ngung chỗ kia?
Giống như một số cô gái mặc váy ngắn ra đường bị quấy rối tì. nh d. ục, chả lẽ lỗi là ở cô gái mặc váy ngắn?
Nếu có đàn ông dám quấy rối Thẩm Ngung, anh sẽ lập tức đuổi đi, nếu có đàn ông dám cố gắng bẻ cong Thẩm Ngung, anh cũng sẽ không khách khí.
Dù sao anh và Thẩm Ngung cũng là bạn thân nhất, sau này còn sẽ thân hơn, có tình huống gì không ổn sẽ phát hiện ngay lập tức.
Sau khi thông suốt, Trình Mặc Phỉ bỗng nhiên sáng tỏ: Anh hiểu rồi.
Nhìn thấy biểu hiện này của anh, Thẩm Ngung cuối cùng cũng mỉm cười mãn nguyện.
Có ý định cố gắng vượt qua, thay đổi là tốt rồi.....
Tuần tiếp theo, Thẩm Ngung không phát hiện tình trạng sợ đồng tính của Trình Mặc Phỉ có cải thiện gì rõ rệt, nhưng lại phát hiện quan hệ giữa Trình Mặc Phỉ và mình dường như trở nên tốt hơn.
Cụ thể chính là ——
Mỗi ngày ba bữa đều ăn cùng cậu, dù không có tiết đầu cũng sẽ dậy đúng giờ, thậm chí còn đặc biệt mua đồ ăn sáng về cho cậu.
Ăn cùng đồng nghĩa với việc khi cậu có tiết cuối, Trình Mặc Phỉ sẽ đến trước cửa lớp đợi cậu tan học, không bao giờ vắng mặt.
Luôn rủ cậu các hoạt động, chạy bộ trong trường, tự học ở thư viện, đi dạo tiêu hóa, ăn khuya, câu lạc bộ, v.v.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!