Trong lòng Thẩm Ngung lập tức nảy ra một ý tưởng.
Trình Mặc Phỉ bài xích đồng tính, nếu xung quanh có người như vậy, anh sẽ lập tức tránh xa. Nhưng nếu người đó không phải ai khác mà là cậu thì sao? Anh sẽ có phản ứng như nào?
Dù Trình Mặc Phỉ có muốn cậu tránh xa Ninh Giác, thì vì mối quan hệ với mẹ, cậu cũng không thể cắt đứt liên lạc được. Cậu có đủ lý do để duy trì mối quan hệ với Ninh Giác.
Với mức độ coi trọng bạn bè của Trình Mặc Phỉ, chắc chắn anh sẽ không vì lý do này mà xa lánh cậu.
Cậu chỉ cần nhân cơ hội này từng chút một thay đổi suy nghĩ của Trình Mặc Phỉ về chuyện đó. Biết đâu sau một thời gian, anh sẽ không còn bài xích nữa.
Lý thuyết hợp lý, thực hành bắt đầu!
Thẩm Ngung vừa nhấc chân định bước về phía Ninh Giác thì bỗng thấy Ninh Giác cúi đầu, nhanh chóng hôn nhẹ lên mặt chàng trai bên cạnh.
Họ đứng ở một góc khuất, ánh sáng mờ nhạt, không ai để ý đến nụ hôn thoáng qua ấy, ngoại trừ hai người quen đã sớm phát hiện ra họ.
Quá kí. ch thí. ch!
Thẩm Ngung lập tức liếc qua Trình Mặc Phỉ để xem phản ứng của anh.
Không ngờ, chưa kịp nhìn rõ, Trình Mặc Phỉ đã bất ngờ nắm lấy tay cậu, kéo thẳng đi.
Thẩm Ngung không nói gì, để mặc cho Trình Mặc Phỉ kéo mình, trong đầu suy nghĩ xem lát nữa nên mở lời thế nào.
Cuối cùng, hai người bước vào khuôn viên trường, đi trên con đường đá quen thuộc.
Nếu cậu nhớ không nhầm, đây chính là con đường hôm cậu nhập học đã vô tình thấy Trình Mặc Phỉ bị một nam sinh tỏ tình.
Sao lại không gọi là
"cố nhân tái ngộ chốn xưa" được chứ?
Hơn nữa, còn trong hoàn cảnh này.
Không biết có gợi lại cho Trình Mặc Phỉ ký ức không mấy tốt đẹp nào không.
Con đường đá gập ghềnh, Trình Mặc Phỉ bước nhanh như gió. Thẩm Ngung thực sự không muốn tiếp tục cuộc thi đi bộ này nữa, bèn giả vờ kêu lên một tiếng, diễn cảnh bị trật chân.
Diễn xuất có phần hơi lố, ngay cả cậu cũng cảm thấy không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng Trình Mặc Phỉ lập tức dừng lại.
"Bị trật chân à? Có nặng lắm không?" Giọng điệu đầy lo lắng.
Thẩm Ngung cử động cổ chân, lắc đầu nói:
"Không sao, đi một lát là ổn."
Trình Mặc Phỉ khẽ ừm một tiếng, không tiếp tục kéo cậu đi vội vàng nữa mà giảm tốc độ lại.
Thẩm Ngung xiên một miếng khoai tây chiên giòn tan trong hộp, nhai nhai, chợt nghe Trình Mặc Phỉ lên tiếng:
"Cho anh một miếng nữa đi, thấy ghê quá."
Là anh em tốt, anh chẳng ngại ngần mà nói ra cảm giác chân thực nhất trong lòng.
Thẩm Ngung sững người, vội vàng xiên một miếng khoai đưa qua.
Trình Mặc Phỉ không nhận lấy que xiên, mà trực tiếp nắm cổ tay cậu, cúi đầu, cắn luôn một miếng khoai tây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!