Nóng trong người thì chỉ khó chịu một lúc rồi thôi. Nhưng cam đường có hàm lượng đường cao, ăn quá nhiều có thể làm tăng đường huyết, gia tăng nguy cơ mắc tiểu đường, thậm chí còn có thể gây tiêu chảy, vàng da, hay vấn đề về tiêu hóa.
Chính vì vậy, Thẩm Ngung mới phải trông chừng Trình Mặc Phỉ.
Thế mà Trình Mặc Phỉ lại tỏ vẻ oan ức, không hiểu chuyện gì: Anh không có mà.
Anh biết Thẩm Ngung là vì tốt cho mình. Hơn nữa, lần trước anh bị nóng trong cũng là do ăn cam đường mà Thẩm Ngung mua, nên cậu để tâm chuyện này cũng là điều dễ hiểu.
Từ đó, Trình Mặc Phỉ luôn phối hợp kiểm soát lượng cam ăn mỗi ngày, chưa từng lén lút ăn vụng..... Được rồi, chỉ có một lần duy nhất. Anh chỉ trộm ăn một quả, kết quả bị Thẩm Ngung bắt tại trận, trực tiếp bị trừ hết phần cam của ngày hôm sau, nên từ đó không dám tái phạm nữa.
Nhưng lần này anh thật sự không có ăn!
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Thiếu mất hai quả. Thẩm Ngung nói.
Hai quả... hai quả?
Trí nhớ của Thẩm Ngung rất tốt, cậu đã nói thiếu hai quả thì chắc chắn là thiếu hai quả.
Ánh mắt của Trình Mặc Phỉ dần dần di chuyển sang hai người bạn cùng phòng đang ngồi đối diện.
Hai người họ đang nhe răng cười với anh.
Trình Mặc Phỉ lập tức hiểu ra chuyện gì, bật thốt lên một câu chửi thề rồi giơ khuỷu tay huých từng người một.
"Đồ khốn, hai đứa bây ăn vụng xong còn đổ tội cho tao hả?"
Trả cam lại đây!
Nhả hết ra cho tao!
Lần trước, khi Trình Mặc Phỉ trộm ăn cam bị Thẩm Ngung bắt được và mắng cho một trận, hai tên này đều trông thấy. Giờ có cơ hội chơi xỏ anh thì đúng là quá sảng khoái.
Thế là phòng ký túc xá lập tức rộn ràng cả lên.
Thẩm Ngung không nhịn được bật cười.
Sự mệt mỏi sau khi dẫn chương trình đêm hội tân sinh viên cũng tan biến theo.
Ở cạnh Trình Mặc Phỉ, cậu luôn cảm thấy rất thoải mái.
---
Vì không phải Trình Mặc Phỉ ăn vụng cam nên Thẩm Ngung cũng không trừ phần cam của anh vào ngày hôm sau. Sáng sớm, cậu đặt cam lên bàn Trình Mặc Phỉ rồi ra khỏi phòng.
Lại là một ngày đi làm thêm.
Ban đầu, cậu định điền kín lịch làm thêm cả thứ Bảy và Chủ Nhật. Nhưng vì mẹ sẽ đến thăm, nên cậu quyết định chỉ làm nửa ngày vào Chủ Nhật, buổi chiều dành thời gian tham gia một số hoạt động ý nghĩa khác.
Tối thứ Bảy, trên đường về nhà, Thẩm Ngung ngồi ở ghế sát bên trên tàu điện ngầm, đếm lại số tiền trong tay.
Cậu chia tiền thành ba phần.
Một phần dành cho chi tiêu hằng ngày.
Một phần để mua quà tặng mẹ.
Một phần là quỹ hẹn hò với Trình Mặc Phỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!