Ngoài vết phồng rộp trên môi, trong miệng Trình Mặc Phỉ còn có một vết loét nhỏ.
Không còn cách nào khác, quýt đường mà Thẩm Ngung mua quá ngọt, quá ngon, lại nhỏ, chỉ cần hai miếng là xong một quả. Một khi đã ăn thì không thể dừng lại được.
May mà sáng nay Thẩm Ngung không có tiết lúc tám giờ, vẫn chưa thức dậy, không nhìn thấy bộ dạng mất mặt này của anh.
Trình Mặc Phỉ vội vàng tìm một chiếc khẩu trang dùng một lần đeo lên rồi đi ra ngoài. Đến trưa, anh cố tình không rủ Thẩm Ngung đi ăn cùng mà chỉ tùy tiện ăn một bát cháo thịt bằm trứng bắc thảo rồi đi học. Anh còn mua thuốc uống, nhưng hiệu quả không nhanh như mong đợi.
Cả ngày, khẩu trang như dán chặt vào mặt anh.
Thế nhưng, trốn được một lúc, không trốn được cả đời.
Buổi tối vẫn phải gặp nhau trong ký túc xá.
Chứng nhiệt miệng cũng không thể khỏi ngay được.
Vì bận rộn với các công việc liên quan đến đêm hội chào đón tân sinh viên, mãi đến khuya Thẩm Ngung mới trở về.
Gần một ngày không gặp, vừa bước vào phòng, ánh mắt cậu lập tức rơi xuống người Trình Mặc Phỉ.
Ngay sau đó, cậu nhíu mày, sải bước đi tới.
Bị bệnh à? Lời nói mang theo sự quan tâm không hề che giấu.
Trình Mặc Phỉ vẫn đang đeo khẩu trang, ngồi tại chỗ gõ bàn phím xử lý công việc.
Nghe thấy giọng của Thẩm Ngung, anh theo phản xạ hơi co ngón tay lại, móng tay nhẹ nhàng cào lên mặt phím trơn nhẵn.
Bên cạnh, Tiêu Hùng nhiệt tình trả lời giúp:
"Không bị bệnh, chỉ là bị nhiệt miệng thôi, chắc tối qua ăn nhiều quýt quá."
Trình Mặc Phỉ lập tức trừng mắt lườm cậu ta, bực bội nói:
"Lo mà chơi game của cậu đi."
Đáng lẽ hôm qua anh không nên chia cho cậu ta quả nào mới đúng.
Không đợi anh phản ứng, Thẩm Ngung lập tức giơ tay kéo khẩu trang của anh xuống.
Vừa từ ngoài về, đầu ngón tay cậu có hơi lạnh, lướt qua khuôn mặt ấm áp, cảm giác chênh lệch nhiệt độ vô cùng rõ rệt.
Ánh mắt Trình Mặc Phỉ lập tức từ hung dữ chuyển sang chột dạ, ngoan ngoãn không dám kéo khẩu trang lên lại.
Quả nhiên, ngay khóe môi anh có một vết rộp do nóng trong, sưng lên trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
Ngoài ra, môi anh cũng trở nên khô nẻ vì nóng trong người.
Tối qua, khi phát hiện Trình Mặc Phỉ ăn sạch một túi quýt, Thẩm Ngung đã có linh cảm chẳng lành. Không ngờ lại thực sự bị nhiệt miệng, mà còn khá nghiêm trọng.
Để xem lần sau anh còn dám ăn hết cả túi quýt trong một buổi tối nữa không.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Trình Mặc Phỉ chỉ đối diện được vài giây rồi lập tức tránh ánh mắt.
Vốn dĩ anh không muốn để Thẩm Ngung biết chuyện.
Quá mất mặt.
Hơn nữa, quýt đường là do Thẩm Ngung mua cho anh, anh sợ cậu sẽ cảm thấy có lỗi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!