Chương 23: Bắt gian

Thẩm Ngung cẩn thận hồi tưởng lại. 

Đến lúc ăn tối xong ở căng

-tin, son dưỡng vẫn còn, sau khi lau miệng cậu còn bôi lại một lần. 

Sau đó, cậu cùng Trình Mặc Phỉ vừa đi dạo tiêu thực vừa quay về ký túc xá. Trong khoảng thời gian đó không có chuyện gì xảy ra, son dưỡng đáng lẽ vẫn phải nằm trong túi áo mới đúng. 

Dạo này trời trở lạnh, trước khi ra ngoài buổi tối cậu khoác thêm một chiếc áo mỏng. Có lẽ túi áo không sâu lắm, trên đường về đã vô tình làm rơi mất... 

Rơi mất rồi sao?

Trình Mặc Phỉ cố ý hỏi, dù trong lòng đã biết rõ. 

Thực ra, anh đã chứng kiến toàn bộ quá trình cây son bị đánh rơi, Thẩm Ngung thích đi men theo rìa bồn cây, dáng đi lảo đảo, mà túi áo lại không sâu, son dưỡng đã vô tình rơi xuống bãi cỏ lúc ấy. 

Xung quanh có không ít sinh viên qua lại, ồn ào náo nhiệt, một thỏi son dưỡng rơi xuống đất cũng chẳng gây ra chút tiếng động nào. 

Anh đã nhìn thấy, nhưng không nhắc nhở, thậm chí còn giơ chân đá nó ra xa, sau đó kéo Thẩm Ngung đi thẳng. 

Rơi thì cứ rơi thôi, dù sao anh cũng đã chuẩn bị cho Thẩm Ngung một thứ tốt hơn. 

Thẩm Ngung gật đầu:

"Chắc vậy. Không sao đâu, em tự ra siêu thị mua lại một thỏi là được." 

Trình Mặc Phỉ lập tức lấy từ trong ngăn kéo của mình ra một thỏi son dưỡng còn mới nguyên, đưa cho cậu, sau đó bịa đại một lý do:

"Mẹ anh hồi trước đưa cho anh một thỏi, nhưng anh chưa dùng bao giờ, chắc cũng không dùng đến. Vừa hay, em lấy mà dùng đi." 

Thẩm Ngung nhận lấy thỏi son, phát hiện nó giống hệt thỏi mà kiếp trước Trình Mặc Phỉ tặng cậu lần đầu tiên. Không nhịn được mà khẽ cong môi. 

Cảm ơn anh Phỉ. 

Nói rồi, Thẩm Ngung trực tiếp bóc vỏ, mở nắp và thoa thử một ít. 

Là một thương hiệu rất tốt, có mùi hương hoa thoang thoảng, hiệu quả cũng vượt xa thỏi son mà cậu tiện tay mua trước đó.

Giá chắc chắn không hề rẻ. 

Chậc, so với thỏi son dưỡng này, cái món đồ lố bịch mà cậu đặt cho Trình Mặc Phỉ càng lúc càng khó coi. 

Hay là suy nghĩ lại xem tặng thứ khác nhỉ... 

Thấy Thẩm Ngung cuối cùng cũng chịu dùng thỏi son mà mình cố tình đi mua về, bao nhiêu tâm tư chạy đi chạy lại cả buổi chiều rốt cuộc cũng không uổng phí.

Trình Mặc Phỉ thoải mái hẳn, tâm trạng tốt đến mức mở máy tính lên, một mạch xử lý hết toàn bộ công việc còn dang dở. 

Thẩm Ngung cũng bắt đầu làm bài tập được giao trong lớp hôm nay. 

Kiếp này, cậu không còn muốn dấn thân vào công việc nguy hiểm như kiếp trước nữa. Cậu muốn sống thật khỏe mạnh, sống lâu hơn bất cứ ai, không bao giờ để những người quan tâm mình phải chứng kiến cảnh mình ra đi trước. 

Cậu dự định sẽ học lên thạc sĩ, tiến sĩ, sau đó ở lại Đại học Yến Thành làm một giảng viên hóa học. 

Vừa có thể tiếp tục trong lĩnh vực mà mình yêu thích, vừa có thể ở lại nơi mà mình muốn gắn bó. 

Khi bài tập sắp hoàn thành, các câu lạc bộ mà cậu đăng ký trước đó cũng lần lượt gửi thông báo xét duyệt thành công và mời cậu tham gia nhóm chat. 

Thẩm Ngung lướt qua từng nhóm, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở nhóm của Hội cứu trợ động vật nhỏ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!