Nhà của Trình Mặc Phỉ cách trường không gần, lái xe đi về một chuyến cũng tốn không ít sức lực và thời gian, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Thẩm Ngung có thể cảm thấy dễ chịu hơn sau khi dùng son dưỡng, anh liền không thấy mệt nữa.
Nếu không phải vì anh, Thẩm Ngung cũng đâu phải chịu khổ thế.
Anh nhất định phải có trách nhiệm.
Nhưng bây giờ, đã có người khác tặng son dưỡng cho Thẩm Ngung, hơn nữa còn là người theo đuổi cậu.
Thẩm Ngung chỉ cần một thỏi là đủ rồi.
Một thỏi son dưỡng có thể dùng rất lâu.
Nếu anh cũng tặng nữa, e rằng Thẩm Ngung thậm chí sẽ chẳng thèm ngó đến.
Tiêu Hùng bỗng nhiên nhớ ra điều gì, chưa đợi Trình Mặc Phỉ trả lời đã vội hỏi tiếp:
"À đúng rồi, anh Phỉ, chiều nay anh đi đâu vậy? Sao giờ mới về? Lúc nãy lớp trưởng có mang một tờ đơn đến bảo bọn em điền, nói là cần gấp, anh nhanh điền rồi mang qua cho cậu ấy đi."
"Đi làm chút việc. Đơn gì thế?" Trình Mặc Phỉ thu lại suy nghĩ, thản nhiên đáp lời, đi về chỗ của mình, cầm tờ đơn lên xem.
Suốt cả quá trình, ánh mắt của Thẩm Ngung vẫn luôn dừng lại trên người anh, nhưng không nói gì, tay vẫn cầm thỏi son dưỡng chướng mắt kia.
Tiêu Hùng nói:
"Chỉ là điền thông tin cá nhân thôi, anh xem qua đi."
Trình Mặc Phỉ không nói nữa, rút tay đang đút trong túi quần ra, cầm bút lên, cúi đầu điền đơn, còn thỏi son dưỡng trong túi vẫn nặng trĩu.
Thẩm Ngung vừa quan sát phản ứng của Trình Mặc Phỉ, vừa thu son dưỡng lại, tiện tay ném lên bàn bên cạnh.
Đây là thỏi son cậu từng khóa trong tủ trước đó, là do tự cậu mua.
Cái gọi là người theo đuổi kia căn bản không hề tồn tại.
Chỉ là lúc Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà bất ngờ quay về, bắt gặp cậu đang bôi son dưỡng.
Hai tên này trong đầu toàn chuyện bát quái, lập tức trêu đùa hỏi có phải ai đó tặng không.
Cậu bỗng dưng quẫn trí, nên gật đầu.
Sau đó, lập tức bị quy vào danh sách
"quà từ người theo đuổi".
Cậu sợ càng giải thích càng rối, nên là không thèm giải thích nữa.
Trước đây không dám thản nhiên dùng son dưỡng là vì muốn tránh mọi khả năng để lộ xu hướng tính dục.
Bây giờ môi cậu đã nứt toác rồi, dùng son dưỡng cũng chẳng có gì lạ, cứ xem như một loại thuốc dưỡng thôi.
Nhưng vì chột dạ và căng thẳng, thế là vô tình tạo ra một người theo đuổi từ trên trời rơi xuống.
Giờ nghĩ lại... lúc đó mà nói là mẹ mua cho có phải hơn không.
Người ta luôn nghĩ ra cách giải quyết hoàn hảo hơn sau khi sự việc đã xảy ra, nhưng lại chẳng thể quay ngược về thời điểm đó.
Tuy nhiên, Thẩm Ngung không cảm thấy đây là chuyện to tát gì.
Có người theo đuổi là chuyện bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!