Chương 2: Thơm quá

Thẩm Ngung ngã mà choáng váng.

Cậu đã từng nghĩ đến tình huống xấu nhất là Trình Mặc Phỉ không trực tiếp từ chối lời tỏ tình của người khác, nhưng không ngờ Trình Mặc Phỉ lại ném ra một quả bom mạnh đến như vậy.

Thẳng...

Không hứng thú với đàn ông...

Người mà trước đây yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, chủ động theo đuổi cậu bao nhiêu lâu

- giờ lại nói mình thẳng, không hứng thú với đàn ông?!

Đùa sao.

Thẩm Ngung nằm trên bãi cỏ mềm mại, đầu óc đơ toàn tập, hành lý đè lên người, không nặng lắm nhưng cũng không thoải mái.

Cho đến khi, một bóng người nhanh chóng phủ lên người Thẩm Ngung, hành lý đè trên người được một bàn tay lớn nâng lên, giọng nói hơi quen thuộc quanh quẩn bên tai:

"Đàn em, không sao chứ?"

Thẩm Ngung ngẩn người ngửa đầu, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Trình Mặc Phỉ đột nhiên phóng to trước mặt, hơi thở nghẹn lại, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ng. ực.

Cuộc tái ngộ mà cậu đã nghĩ đến vô số lần, đột nhiên xảy ra trong tình huống như thế.

Trên đầu Trình Mặc Phỉ vẫn đội chiếc vòng tai hình cún, tai cún mềm mại rủ xuống hai bên, vô cùng dễ thương, kết hợp với chiều cao một mét chín, tạo nên sự tương phản rất đáng yêu.

Đôi mắt màu nâu nhạt giao nhau với Thẩm Ngung, trong đó chỉ có mình cậu.

Nghiêng về một góc, chàng trai vừa tỏ tình với Trình Mặc Phỉ vẫn đứng nguyên tại chỗ, chưa rời đi, dường như vẫn chưa từ bỏ.

Nhớ đến kế hoạch trong ghi chú, Thẩm Ngung cắn răng, tạm thời đè nén câu nói vô lý về chuyện thẳng vừa nghe thấy, lắc đầu, ngồi dậy từ bãi cỏ,

"Không sao, cảm ơn đàn anh."

Khi nói đến hai chữ cuối cùng, tốc độ nói của cậu có chút dừng lại khó nhận ra, rõ ràng là hơi không quen với cách xưng hô mới này với Trình Mặc Phỉ.

Nhưng cũng... không ghét.

Vịn lấy cánh tay Trình Mặc Phỉ đưa ra, Thẩm Ngung thuận lợi đứng dậy, chưa kịp chủ động nói gì, đã nghe thấy Trình Mặc Phỉ nói:

"Đi tìm ký túc xá sao?"

Thẩm Ngung gật đầu.

Trình Mặc Phỉ lại lấy một món hành lý lớn từ tay cậu, hỏi:

"Tòa nào? Số phòng bao nhiêu? Anh đưa em qua."

Thẩm Ngung đang nghĩ cách bắt chuyện với Trình Mặc Phỉ thì người đã chủ động tìm đến.

Thẩm Ngung ngoan ngoãn trả lời: Tòa 11, phòng 520.

Trình Mặc Phỉ dừng lại một chút, buột miệng hỏi: Em là Thẩm Ngung à?

Việc Trình Mặc Phỉ biết tên cậu không có gì lạ, tin tức cậu sắp chuyển vào ký túc xá chắc chắn đã được thông báo trước.

Nhưng Thẩm Ngung vẫn cảm thấy hơi bất ngờ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Trình Mặc Phỉ mười chín tuổi gọi tên cậu.

Giọng nói hay, cậu thích nghe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!