Sau một thời gian dài tiếp xúc với Trình Mặc Phỉ 19 tuổi, Thẩm Ngung dần dần đã có thể miễn nhiễm với những lời đùa cợt của anh.
Vì vậy, Thẩm Ngung thuận theo lời anh nói: Ừ, cực kỳ muốn xem.
Trình Mặc Phỉ vẫn giữ nụ cười trên môi,
"Không được rồi, điện thoại chỉ còn 9% pin thôi. Đợi sau Quốc khánh trở về, hai đứa mình cùng tắm, cho em xem ở cự ly gần."
Thẩm Ngung: ......
Cậu bỏ cuộc.
Đi tắm đi. Nói xong liền cúp máy.
Sao cảm giác Trình Mặc Phỉ lúc này còn phóng khoáng hơn cả lúc mới quen cậu ấy nhỉ, hồi ấy đâu dám tắ. m chung với cậu đâu.
Đây chính là sự tự tin của một trai thẳng sao?
Thẩm Ngung lăn lộn trên giường một lúc, đột nhiên phát hiện mẹ gửi cho cậu một tin nhắn WeChat mới.
Mẹ: [Tiểu Ngung ngủ chưa? Mẹ mua cho con một món quà, ngày mai con có thời gian nhận không?]
Thẩm Ngung bật dậy khỏi giường như cá chép vượt vũ môn, trên người vẫn còn vắt vẻo một góc chăn mỏng, đờ đẫn nhìn điện thoại, nụ cười trên môi ngày càng khó kiềm chế.
Vui là vui, nhưng Thẩm Ngung vẫn nhanh chóng gõ phím: [Mẹ, mẹ không cần mua quá nhiều thứ cho con đâu, con đã trưởng thành rồi, có thể tự làm thêm kiếm tiền, mẹ cũng có gia đình riêng, cần tiêu tiền nhiều lắm]
Lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng có thể thấy Thẩm Ngung đang lo lắng mẹ tiêu quá nhiều tiền cho cậu sẽ khiến người nhà chú kia không vui.
Dù chú ấy là người tốt, thấu hiểu, thông cảm và bao dung cho mẹ, không để ý chuyện này, nhưng những người thân khác bên chú thì sao? Nếu họ biết được, chắc chắn sẽ đàm tiếu sau lưng mẹ.
Còn có cả con gái của mẹ và chú, em gái cùng mẹ khác cha của cậu, kiếp trước em ấy không chỉ đối xử lạnh nhạt mà thậm chí còn có chút bài xích với Thẩm Ngung, cậu không muốn làm mẹ khó xử.
Có thể nói rõ mọi chuyện, giải tỏa hiểu lầm, bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước là cậu đã mãn nguyện rồi.
Bên kia nhiều lần hiển thị chữ đang nhập, Thẩm Ngung đợi rất lâu mới nhận được một tin nhắn: [Mẹ chỉ muốn tốt với con thôi]
Đôi mắt Thẩm Ngung lập tức phủ một làn sương mờ.
Mẹ: [Con vẫn là một đứa trẻ mà, những chuyện đó không cần con phải lo, mẹ sẽ xử lý cho]
Nước mắt không kìm được rơi xuống, Thẩm Ngung vội chớp mắt, sợ làm ướt chăn đệm của Trình Mặc Phỉ mà mình vừa mới giặt.
Mẹ: [Quà mẹ đã mua rồi, đặc biệt mua cho con, đừng từ chối nữa nhé]
Thẩm Ngung vừa chớp mắt vừa gõ phím: [Vâng, ngày mai con rảnh]
Mẹ: [Vậy ngày mai mẹ đến Đại học Yến Thành đưa cho con]
......
Khi Trình Mặc Phỉ tắm xong quay lại và gọi điện cho Thẩm Ngung, anh nghe thấy một tiếng khóc nhẹ như có như không.
Trình Mặc Phỉ giật mình, hỏi: Sao vậy?
Thẩm Ngung hít một hơi, lần này không phải khóc giả, mắt đã đỏ hoe, giọng cũng nghẹn ngào:
"Mẹ em vừa nhắn tin, nói mua quà cho em, ngày mai sẽ mang đến."
"Đây là chuyện tốt mà," Trình Mặc Phỉ an ủi,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!