Máy gọi số của quán ăn đột nhiên vang lên:
"A22, mời quý khách vào dùng bữa. A22..."
Thẩm Ngung cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình, trên đó ghi rõ A22.
Thời gian vẫn chưa đến 6 giờ, không biết mẹ đã đến chưa.
Thẩm Ngung theo phản xạ liếc nhìn xung quanh, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên khuôn mặt của một người.
Một khuôn mặt không quá quen thuộc, nhưng cậu nhớ rất rõ.
Người kia cũng đang nhìn cậu.
Ánh mắt hai người bất ngờ chạm vào nhau.
Cảm giác căng thẳng vừa được kìm nén bỗng trỗi dậy.
Mẹ... cũng nhận ra mình sao?
Họ đã không gặp nhau nhiều năm rồi.
"Con cua này to thật, con ốc mượn hồn hồi chiều so với nó chỉ như em út thôi, chà, cái càng này mà kẹp vào chắc đứt ngón tay quá."
Trong điện thoại, giọng Trình Mặc Phỉ kéo cậu trở về thực tại.
Thẩm Ngung lấy lại bình tĩnh, vội vàng cúi mặt xuống, hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến giọng của mình nghe bình thường nhất có thể:
"Đừng để bị kẹp nữa đấy. Đến lượt em rồi, em đi ăn đây, lát nói tiếp nhé."
Ừ, đi ăn đi.
Cúp máy, Thẩm Ngung nuốt nước bọt, nhét điện thoại vào túi, lần nữa ngẩng đầu lên. bước về phía người phụ nữ.
Thực ra chỉ cách nhau khoảng hai, ba mét, ở giữa có một đám đông, vài giây sau là đến nơi.
Ánh mắt người phụ nữ vẫn dán chặt vào cậu.
Từ xa đến gần.
Cuối cùng Thẩm Ngung dừng lại, mấp máy môi, muốn gọi một tiếng, nhưng âm thanh như bị kẹt lại trong cổ họng, không thể phát ra được.
Có nên gọi một tiếng Mẹ không?
Hay nói một câu Xin chào?
Ừm ừm...
Rõ ràng hôm nay đã luyện tập trong đầu vô số lần, nhưng đến lúc gặp mặt, đầu óc cứ như bị zombie ăn mất, hoàn toàn trống rỗng.
Người phụ nữ thấp hơn Thẩm Ngung một chút, cũng đang lo lắng nhìn cậu.
Máy gọi số của quán ăn vẫn không ngừng vang lên:
"A22, mời quý khách vào dùng bữa."
Trong lúc vội vàng, Thẩm Ngung vội giơ tờ giấy trong tay lên, nói: Con là A22.
......
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!