Từ tối qua đến trước khi nhận được tin nhắn của Trình Mặc Phỉ, tâm trạng của Thẩm Ngung vẫn khá ủ rũ. Còn bây giờ, cậu chỉ muốn lần theo đường mạng đến chỗ Trình Mặc Phỉ để đấm cho anh một trận.
Thấy Thẩm Ngung mãi không trả lời, Trình Mặc Phỉ vội vàng chữa cháy: [Anh chỉ đùa thôi mà.]
Sao có thể tè dầm được chứ? Anh đoán chắc là vô ý làm đổ nước hay gì đó lên giường. Trước đây, Tiêu Hùng cũng từng vừa nghịch điện thoại vừa uống Coca trên giường rồi lỡ làm đổ hết ra.
Nhưng Thẩm Ngung vẫn chẳng thèm để ý đến anh.
Trình Mặc Phỉ lập tức gọi video đến.
Thẩm Ngung vốn định mặc kệ anh một lát, nhưng khi thấy cửa sổ cuộc gọi video bật lên, cậu bị dọa đến mức giật nảy người. Theo bản năng, cậu muốn từ chối vì không muốn để Trình Mặc Phỉ nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình lúc này.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn quyết định chuyển camera sang chế độ sau rồi mới nhận cuộc gọi.
Màn hình lập tức hiện ra khuôn mặt điển trai của Trình Mặc Phỉ, phóng to đến mức chiếm trọn khung hình, giữa chân mày và khóe mắt đều đong đầy ý cười:
"Chỗ nào bẩn thế? Để anh xem nào."
Thẩm Ngung đặt điện thoại lên đùi, để màn hình tối đen, chẳng thấy được gì cả.
Đây là cuộc gọi video đầu tiên của họ sau khi tái ngộ.
Cậu khẽ nói, giọng nghèn nghẹn:
"Giặt sạch rồi. Không có tè dầm."
Trình Mặc Phỉ ừm hai tiếng:
"Anh chỉ đùa thôi. Có tè dầm cũng không sao, giặt qua là được. Sắp lạnh rồi, anh cũng định thay chăn mới, dù sao cũng sẽ giặt lại một lần nữa."
Trong lúc nói chuyện, từ xa vang lên giọng nói của mẹ Trình, có vẻ như đang giục anh ra ngoài.
Thẩm Ngung đáp: Ừm, anh đi chơi đi.
Không thể phủ nhận, nhìn thấy Trình Mặc Phỉ làm tâm trạng cậu khá hơn một chút.
Trình Mặc Phỉ đứng dậy, trả lời mẹ một tiếng, rồi quay lại nhìn vào màn hình: Em không vui à?
Thẩm Ngung chớp chớp mắt.
Lộ liễu vậy sao?
Cậu cảm thấy giọng của mình vẫn khá bình thường, nếu không phải vì đôi mắt sưng đỏ, chắc sẽ chẳng ai phát hiện ra điều đó.
Thẩm Ngung hỏi lại: Sao anh nói vậy?
Trên màn hình, ánh mắt của Trình Mặc Phỉ sáng ngời:
"Chỉ là cảm giác thôi."
Tim Thẩm Ngung như lỡ mất một nhịp.
Trình Mặc Phỉ luôn có thể vô tình làm cậu cảm thấy rung động.
Nhưng cậu vẫn kiên quyết phủ nhận:
"Không có, chắc là do tối qua ngủ hơi muộn, nên hôm nay tinh thần không tốt lắm."
Cậu sẽ kể với Trình Mặc Phỉ về chuyện của mẹ mình, nhưng không phải bây giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!