Chương 15: Giường anh ngủ thoải mái

Chơi xong game, ăn tối xong, hai người lái xe quay về trường.

Trong bữa tối, Trình Mặc Phỉ còn nói với bố mẹ về chuyện đi du lịch dịp Quốc Khánh, Thẩm Ngung lặng lẽ ngồi nghe, không bỏ sót một chữ.

Tính đến Quốc Khánh, cậu và Trình Mặc Phỉ mới quen nhau chưa đầy một tháng, cậu không có khả năng ngăn cản chuyện anh đi du lịch nước ngoài, chỉ có thể tìm cách can thiệp vào ngày xảy ra tai nạn, đêm diễn nhạc kịch hôm mùng 3.

Buổi nhạc kịch kết thúc lúc 9 giờ tối ngày mùng 3.

Theo ký ức của cậu, chỉ có một mình Trình Mặc Phỉ gặp tai nạn. Khi bố mẹ Trình nhận được cuộc gọi, họ đã hoảng hốt vô cùng, chứng tỏ lúc đó anh đi một mình sau khi xem nhạc kịch xong.

Vậy nên, đến tối mùng 3, cậu sẽ căn đúng thời gian để gọi điện cho Trình Mặc Phỉ, kéo dài cuộc trò chuyện một lúc, hy vọng có thể giúp anh tránh khỏi vụ tai nạn đó.

Trước khi rời đi, bố mẹ Trình niềm nở mời Thẩm Ngung lần sau lại đến chơi.

Trên đường về, Thẩm Ngung ngồi ở ghế phụ, mơ màng ngủ thiếp đi.

Trình Mặc Phỉ thấy vậy liền lái xe chậm lại, sợ làm cậu thức giấc.

Chặng đường vốn chỉ cần một tiếng, vậy mà anh cố tình lái mất một tiếng rưỡi.

Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, đèn đường trong khuôn viên trường đều đã sáng, chiếu rọi con đường trở nên rõ ràng.

Trình Mặc Phỉ thuần thục lái xe vào bãi đỗ dưới tầng hầm.

Lúc này, Thẩm Ngung đã tỉnh dậy, vừa ngáp vừa mở khóa dây an toàn, bước xuống.

Trình Mặc Phỉ khóa xe lại, cười cười giúp cậu vuốt ngay ngắn lọn tóc bị rối lên vì ngủ.

Về đến ký túc xá, vừa mở cửa ra, cả hai đã nghe thấy hai tiếng bé cưng vang lên.

Trình Mặc Phỉ lập tức giơ tay nện xuống, bắt người ta đổi lại gọi bố.

Thẩm Ngung chỉ cười, đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa.

Trong lúc Thẩm Ngung đang tắm, Trình Mặc Phỉ ra ban công thu quần áo, định đợi cậu xong thì cũng vào tắm một lượt.

Trong lúc chờ đợi, anh mở điện thoại lên xem, phát hiện có tin nhắn từ Trình Chỉ Ngữ gửi đến.

Trình Chỉ Ngữ: [Anh, mạo muội hỏi một câu, anh với thầy Tiểu Thẩm là quan hệ gì thế?]

Trình Mặc Phỉ lập tức nhíu mày, nhớ đến những bộ truyện tranh đam mỹ mà em họ mình hay đọc, bất giác có một dự cảm chẳng lành.

Trước đây, khi một nam sinh trong hội sinh viên quấn lấy anh, đã có mấy nữ sinh cùng hội bí mật ghép đôi hai người họ, còn đùa giỡn hỏi quan hệ của họ là gì. Tuy biết rằng các cô ấy không có ác ý, nhưng cảm giác ấy vẫn khiến anh cực kỳ khó chịu.

Dù sao thì bạn bè trêu đùa nhau cũng là chuyện bình thường. Sau khi biết anh là trai thẳng, còn có chút bài xích, họ liền không nhắc đến chuyện này nữa, chứng tỏ cũng biết chừng mực.

Em họ chắc cũng giống mấy cô gái kia thôi.

Anh và Thẩm Ngung là bạn thân, là anh em tốt. Dù chỉ mới quen nhau chưa đầy nửa tháng, nhưng có thể nói là vừa gặp đã hợp ý. Làm sao tình bạn của bọn họ có thể bị bôi nhọ như thế được?

Trình Mặc Phỉ lập tức nhắn lại:

Trình Mặc Phỉ: [Bọn anh là anh em tốt. Cậu ấy là trai thẳng, có chút bài xích, đừng để cậu ấy thấy mấy bộ truyện của em.]

So với việc nói thẳng mình là trai thẳng và bài xích, chi bằng đổ cho Thẩm Ngung, như vậy có thể tránh để cậu nhìn thấy những thứ đó, đồng thời cũng giúp em họ dừng lại hành vi ghép đôi lung tung, một công đôi việc.

Trình Chỉ Ngữ: ......

Cô nàng cầm điện thoại nhìn tin nhắn thật lâu, trái tim sắp vỡ vụn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!