Chương 13: Phim điện ảnh

Trình Mặc Phỉ nhìn lướt qua tên phim và phần giới thiệu, có vẻ là một bộ phim hài nhẹ nhàng mang yếu tố truyền cảm hứng, đúng lúc anh cũng chưa xem qua, liền gật đầu nói: Được.

Chẳng bao lâu sau, trà sữa được giao đến, Trình Mặc Phỉ xuống lầu lấy, còn Thẩm Ngung ngoan ngoãn ngồi chờ trên sofa trong phòng chiếu phim.

Hệ thống điều hòa trung tâm có chế độ giảm tiếng ồn rất tốt, gần như không nghe thấy chút gió nào.

Trong bóng tối, hơn nửa người của Thẩm Ngung đã rúc vào trong ghế.

Khi Trình Mặc Phỉ quay lại, đập vào mắt anh là hình ảnh Thẩm Ngung cuộn tròn người trong sofa như một chú chuột hamster nhỏ.

Đôi mắt đen láy của cậu sáng lên trong màn đêm dày đặc, nhìn anh chằm chằm.

Trình Mặc Phỉ không nhịn được mà khẽ nhếch khóe môi, đi thẳng đến trước mặt cậu, đưa ly trà sữa của cậu qua.

Thẩm Ngung ngồi thẳng dậy một chút, mở ống hút rồi nhấp một ngụm nhỏ.

Vẫn là độ ngọt mà cậu thích.

Dù vừa ăn xong vẫn còn no, nhưng xem phim mà không có đồ uống thì lại thiếu mất bầu không khí.

Không lâu sau, chỗ bên cạnh hơi lún xuống, Trình Mặc Phỉ ngồi vào, rồi nhấn nút phát phim.

Khoảng cách giữa hai người khá gần, nhưng cũng chưa đến mức kề sát.

Thẩm Ngung không thích kiểu khoảng cách nửa vời này, tiến không được, lùi cũng chẳng xong, nhân lúc đoạn mở đầu, cậu nói: Anh Phỉ, hơi lạnh.

Trình Mặc Phỉ không thấy lạnh, nhưng Thẩm Ngung trông có vẻ gầy, có lẽ cậu dễ lạnh hơn anh, không thể để cậu bị cảm.

Anh hỏi:

"Có cần tăng nhiệt độ điều hòa lên không?"

Thẩm Ngung:

"Không cần, có cái chăn nào đắp lên là được."

Trình Mặc Phỉ:

"Có, để anh lấy cho em."

Nói xong, anh đứng dậy, cầm lấy chiếc chăn mỏng đã được gấp gọn bên cạnh, mở ra rồi đưa cho Thẩm Ngung.

Thẩm Ngung vừa đắp chăn lên người, vừa dịch sang một chút, dựa vào anh, rồi cũng kéo một phần chăn phủ lên người Trình Mặc Phỉ.

Trình Mặc Phỉ không lạnh, nhưng đắp chăn cũng không thấy nóng vì trong phòng có điều hòa, đắp một chiếc chăn mỏng khi xem phim thực sự rất thoải mái. Em nhỏ khóa dưới cũng có lòng tốt, anh đương nhiên không từ chối.

Mục đích dính vào nhau đã hoàn thành, tâm trạng Thẩm Ngung trở nên vui vẻ, cầm ly trà sữa lên nhấp một ngụm nhỏ.

Trong lòng ngọt ngào giống như ly trà sữa toàn đường này.

Cấu liếc qua thì thấy Trình Mặc Phỉ cũng đang uống trà sữa giống mình, bèn cố ý hỏi:

"Thế nào, có ngon không?"

Như Thẩm Ngung dự đoán, Trình Mặc Phỉ lập tức đưa ly trà sữa trong tay qua, hào phóng nói:

"Cũng được, em thử đi."

Chia sẻ đồ uống giữa anh em với nhau là chuyện rất bình thường, cả hai đều không có thói quen sạch sẽ quá mức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!