Sáng hôm sau, Thẩm Ngung thuận lợi ngồi vào ghế phụ lái của xe Trình Mặc Phỉ.
— Chính là chiếc xe mà kiếp trước cậu đã lên nhầm.
Nhìn chằm chằm vào món đồ trang trí hình quả cam nhỏ xinh trước xe, tâm trạng Thẩm Ngung có chút phức tạp.
Hôm đó, cậu vừa gặp lại cô em gái cùng mẹ khác cha trong đám tang, nhìn thấy những bức thư mẹ từng viết cho mình nhưng bị trả về, mới biết được toàn bộ sự thật.
Thì ra, năm đó khi ly hôn, mẹ đã cố gắng giành quyền nuôi cậu, nhưng không tranh được với cha – Thẩm Lập Đức. Sau này, bà chuyển đến miền Bắc nhưng chưa từng quên cậu, vẫn luôn gửi thư, gửi tiền, gọi điện, chỉ là tất cả đều bị Thẩm Lập Đức chặn lại, chưa bao giờ nói cho cậu biết.
Bà nội – người duy nhất yêu thương cậu – chắc chắn cũng biết ít nhiều, nhưng đã chọn im lặng và giấu giếm. Có lẽ bà sợ cậu rời đi, muốn giữ cậu bên cạnh.
Từ nhỏ, cậu vẫn nghĩ mình là một đứa trẻ không cha không mẹ. Dù sống cùng cha, nhưng cha chẳng hề đối xử tốt với cậu. Còn mẹ, dưới sự nhồi nhét suy nghĩ từ nhỏ, cậu luôn cho rằng bà cũng vô tình tuyệt tình, chưa từng quan tâm đến mình.
Hồi còn bé, Thẩm Lập Đức thậm chí còn cố tình dẫn dắt cậu nói ra những lời khó nghe với mẹ. Chắc hẳn mẹ cũng đã vô cùng đau lòng.
Nhưng cậu không ngờ rằng, dù trong hoàn cảnh như vậy, mẹ vẫn gửi cho cậu khoản tiền cao hơn mức trợ cấp nuôi con theo quy định, vẫn viết thư dù những bức thư ấy đều bị trả về.
Cậu nhớ có một đoạn mẹ từng viết:
Bà nói, cậu là đứa con đầu tiên của bà, mang một ý nghĩa rất đặc biệt. Bà là người đã đưa cậu đến thế giới này, là máu thịt của bà. Nhưng bà lại không làm tròn trách nhiệm, nên dù cậu có hận bà, bà cũng không oán trách.
Nét chữ thanh mảnh tinh tế, nhưng người viết những dòng ấy thì đã không còn trên cõi đời này nữa.
Thì ra, cậu cũng từng là một đứa trẻ được mẹ quan tâm.
Nhưng cũng chỉ là từng mà thôi.
Giờ đây, mẹ và cậu đã âm dương cách biệt.
Cậu nhất thời không thể chấp nhận được sự chênh lệch quá lớn này.
Không thể chấp nhận việc bà nội – người duy nhất thương cậu – lại từng giấu cậu về mẹ. Không thể chấp nhận rằng khi cậu vừa biết sự thật thì tất cả đã kết thúc.
Ngày đó, Yến Thành mưa xối xả.
Cậu không mang ô, cũng quên lấy ô, một mình loạng choạng bước đi rất xa, như thể đã mất đi linh hồn.
Cậu không quen thuộc thành phố xa lạ này, đến khi lấy lại ý thức thì vội vã gọi một chiếc xe công nghệ trên điện thoại. Nhưng tài xế vừa nhận chuyến chưa bao lâu, điện thoại của cậu vì dính nước mưa mà đột nhiên sập nguồn. Thật xui xẻo.
Cậu chỉ nhớ mang máng đó là một chiếc xe màu đen, biển số và dòng xe thì hoàn toàn không có ấn tượng.
Cậu đứng ven đường chờ đợi, mãi mới có một chiếc xe đen dừng lại. Cậu ướt sũng cả người, chẳng nghĩ nhiều mà trực tiếp mở cửa xe ngồi vào.
"Đuôi số điện thoại 1473."
Cậu nói.
Tài xế: ......?
Vài giây sau, tài xế hỏi: Đi đâu?
Khi đó, chắc cậu đã bắt đầu sốt vì dầm mưa, đầu óc mơ màng, hoàn toàn không nhận ra tài xế thật sự sẽ không hỏi cậu như thế.
Theo phản xạ, cậu đáp: Sân bay.
Cậu không tìm được lý do để ở lại nơi này, cũng không có chỗ nào để dung thân. Cậu muốn rời đi.
Nhưng tài xế lại đưa cậu đến bệnh viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!