"Tiểu Ngung... Tiểu Ngung......!"
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức của Thẩm Ngung chìm vào hư vô, bên tai cậu văng vẳng tiếng gọi tên mình đầy đau đớn. Ngón áp út bị một thứ mát lạnh siết chặt vào, như muốn giữ lấy linh hồn, không cho cậu rời đi.
Cậu biết, đó là một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn mà Trình Mặc Phỉ chuẩn bị để cầu hôn Thẩm Ngung.
Họ quen nhau vào mùa xuân năm 2023, năm đó, Thẩm Ngung
- một kẻ tan vỡ
- một mình đến Yến Thành dự tang lễ của mẹ, lên nhầm xe của Trình Mặc Phỉ, rồi câu chuyện bắt đầu từ đó.
Về sau, vì tính cách khuyết thiếu của cậu, hai người cứ hợp rồi lại tan, kéo dài suốt bảy năm ròng rã.
Giờ đây, khi mọi thứ sắp đi đến một kết thúc viên mãn thì sinh mệnh của cậu dần cạn kiệt.
Đinh.
Chiếc nhẫn rơi xuống đất, không thể vừa vặn với ngón tay gầy guộc của chàng trai vì điều trị mà chỉ trong vài tháng đã gầy hẳn đi.
Một chiếc nhẫn nhỏ, khắc tên viết tắt của hai người, nhưng giờ phút này lại trở nên lố bịch, như đang vẽ một dấu chấm hết cho cuộc tình của bọn họ........
Một chuỗi chuông báo thức đột ngột vang lên.
Thẩm Ngung đột ngột mở mắt ra, trần nhà với những vết sơn bong tróc dần hiện rõ trong tầm mắt.
Tháng chín, cái nóng vẫn chưa tan, quạt điện thổi ào ào, nhưng trên người cậu vẫn toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Ngón tay thon dài nhấc chiếc điện thoại vỡ màn hình đang kêu ầm ĩ, tắt chuông báo thức lúc 7 giờ sáng.
Vừa tắt chuông, cậu liền ngồi dậy, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Phòng tắm trong căn phòng thuê có một tấm gương khá lớn, trong gương phản chiếu khuôn mặt thanh xuân của chàng trai mười bảy, mười tám tuổi.
Dù đã qua hơn hai tháng, Thẩm Ngung vẫn thấy hơi choáng váng.
Cậu dường như đã chết, rồi lại sống lại.
Thời gian quay ngược về năm cậu mười tám tuổi, kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Lúc này, cậu vẫn chưa vào đại học, mẹ vẫn chưa qua đời, cậu vẫn chưa gặp Trình Mặc Phỉ sau khi tốt nghiệp, và cơ thể cũng chưa suy sụp.
Cậu lập tức thay đổi nguyện vọng đại học, đổi nguyện vọng đầu tiên thành một trường đại học ở phương Bắc xa xôi – Đại học Yến Thành, tối hôm đó liền lên chuyến tàu đêm đến Yến Thành.
Từ Nam ra Bắc, hơn một nghìn cây số, giường nằm trên tàu không thoải mái lắm, nhưng tiết kiệm tiền.
Cậu phải đi tìm Trình Mặc Phỉ, tìm mẹ.
Nhờ danh hiệu thủ khoa, Thẩm Ngung liên hệ với nhà trường, sống trong ký túc xá giáo viên hơn hai tháng, làm thêm cả trong và ngoài trường, tích cóp được chút tiền sinh hoạt, kết giao được một vài mối quan hệ.
Và hôm nay, là ngày nhập học cho tân sinh viên Đại học Yến Thành, cậu sẽ chuyển vào ký túc xá mới mà cậu rất vất vả mới giành được.
Trình Mặc Phỉ hơn Thẩm Ngung một khóa, hiện đang là sinh viên năm hai, là đàn anh của cậu.
Thẩm Ngung lén mượn điện thoại người khác gọi đến số máy Trình Mặc Phỉ đã dùng từ thời cấp ba, anh của năm mười chín tuổi vẫn chưa biết Thẩm Ngung.
Cậu lo lắng đến mức lòng bàn tay ướt mồ hôi, giả vờ gọi nhầm số rồi vội vàng cúp máy, tưởng tượng lúc đến Đại học Yến Thành sẽ đứng trước mặt anh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!