Chương 75: Lâm hạnh 2

Còn Vô Ưu công chúa lại như kẹo mạch nha, về sau mỗi lần hoàng đế đưa Giang Lăng Vương đi học cưỡi ngựa, nàng đều tới,

---- hoàng đế tuy đối với con cái có chút bất công, nhưng đại khái vẫn xử lý sự việc công bằng.

Huống hồ, đưa một hài tử đi chơi, đưa hai đứa cũng là đi chơi, còn náo nhiệt hơn, cho nên lần nào cũng đưa Vô Ưu công chúa cùng đi.

Giang Lăng Vương tuy rằng bực bội sinh khí, nhưng lại không thể toát ra cảm xúc chán ghét muội muội. Hắn chỉ là thân thể đơn bạc suy nhược, đầu óc cũng không đơn xuẩn, ở trước mặt phụ thân, tự nhiên muốn biểu hiện huynh hữu đệ cung thủ túc hòa thuận.

Chẳng qua, rốt cuộc tâm tư không nội liễm bằng Chiêu Hoài Thái tử, trong ánh mắt, ít nhiều cũng có một ít không vui.

Hoàng đế lén cười nói:

"Hoàng hậu đi sớm, Vô Ưu từ nhỏ đã không có người dạy dỗ quản thúc nhiều hơn, tính tình có chút lỗ mãng, nói chuyện cũng không có đầu óc, con đừng bực bội muội muội."

Lại có chút lo lắng hắn,

"Buồn bực hại gan, thân thể con vốn dĩ đã yếu đuối, lại đè nén trong lòng ngược lại không tốt."

Giang Lăng Vương vừa cảm động, vừa xấu hổ,

"Nhi thần làm phụ hoàng lo lắng."

Hoàng đế sờ sờ đầu của hắn, cười mà không nói.

Phụ hoàng! Vô Ưu công chúa mang một đôi giày da nai màu hồng anh đào, dưới chân như đạp gió, cười khanh khách cưỡi ngựa hướng tới bên này, sau đó để thái giám nâng xuống ngựa.

"Cưỡi ngựa cũng thật thú vị."

Nàng cười đến mi mắt cong cong,

"Chỉ là chân có chút tê nên không thoải mái."

Giang Lăng Vương thể nhược, hoàng đế không dám để hắn cưỡi ngựa quá lâu, ngược lại là Vô Ưu công chúa học xong trước.

Nàng nói lời này ít nhiều cũng mang theo vài phần đắc ý, liếc mắt nhìn về phía ca ca.

Giang Lăng Vương không có ghen tị như nàng tưởng tượng, ngược lại hơi hơi mỉm cười,

"Đều là phụ hoàng dạy tốt, Vô Ưu nhanh như vậy đã học ra dáng ra hình."

Vô Ưu công chúa một quyền đánh vào bông, có chút buồn bực.

Hoàng đế cười nói:

"Vô Ưu, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút." Lại nói với Giang Lăng Vương:

"Con học được cũng không tồi, đừng nóng vội, trước Thú Liệp Đại khẳng định có thể học được."

Giang Lăng Vương cười gật đầu,

"Phụ hoàng nói rất đúng."

Vô Ưu công chúa nhìn ca ca không ngừng vuốt mông ngựa với phụ hoàng, lại nhớ đến hắn thích Trưởng Tôn Hi, chèn ép mình, đáy lòng dâng lên chán ghét mãnh liệt. Trong lòng cười lạnh, chờ xem, sau này sẽ có lúc ngươi thương tâm khóc lớn.

Bởi vì trong lòng đã có kế sách tốt, cho nên trên mặt cũng không vội, chỉ là nhàn nhã cùng nói giỡn sau đó trở về hoàng cung.

Ngày kế giữa trưa, Vô Ưu công chúa chạy tới Thái Cực Điện tìm hoàng đế,

"Phụ hoàng, mấy ngày này vất vả người tự mình dạy nhi thần cưỡi ngựa, coi như đã học xong."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!