Phụ hoàng! Giang Lăng Vương bỗng nhiên kêu lên,
"Người đã nói muốn dạy nhi thần cưỡi ngựa, vậy dạy luôn đi, học sớm một chút còn có thể kịp đi Thú Liệp Đại."
Hoàng đế cười nói:
"Trẫm còn tưởng con quên rồi."
Sao có thể? Giang Lăng Vương nói thầm:
"Nhi thần vẫn nhớ mà, phụ hoàng miệng vàng lời ngọc đừng có chơi xấu......" Dính lên như kẹo mạch nha,
"Phụ hoàng, chừng nào thì người dạy nhi thần nha? Có thể dạy sớm một chút không? Ngựa nhi thần chọn, nhi thần còn chưa thấy......"
Ánh mắt hoàng đế ôn hòa, nhìn tiểu nhi tử không ngừng gật đầu, từ ái cười nói: ...... Được, được.
Việt Vương cô đơn đứng phía dưới, nhìn hình ảnh cha hiền con thảo trước mặt, trong lòng không khỏi cười lạnh, tâm thiên vị này của phụ hoàng cũng sắp tới trời rồi.
Trong nhiều hoàng tử như vậy, không nói những người đ·ã ch·ết, chỉ nói vài vị hoàng tử thành niên hiện giờ, không một người nào có thể được nuông chiều như Giang Lăng Vương.
Nhìn xem......, cũng chỉ có hắn mới dám tùy tiện như vậy, ngồi trên long ỷ của phụ hoàng, coi đó bất quá là một cái ghế dựa tầm thường.
Chẳng sợ hắn không có tâm đoạt đích, cũng là gọi người đáng giận!
Thôi, thôi.
Dưới bầu trời này, tấm lòng cha mẹ đều không công bằng, nhi tử do sủng phi sinh ra, khó tránh khỏi càng yêu thích hơn một ít.
Việt Vương không đắn đo quá lâu vấn đề này.
Tâm tư của hắn, trước mắt đang phiền nhiễu hoang mang vì một chuyện lớn khác, mỗi ngày đều rất bực bội. Giờ phút này vì thấy hoàng đế nói nói cười cười cùng Giang Lăng Vương, liền cúi cúi người, lặng yên không một tiếng động cáo lui đi ra ngoài.
Ra Thái Cực Điện, Việt Vương nhìn thoáng qua theo hướng Ngự Thư Phòng.
Trưởng Tôn Hi này rốt cuộc là chuyện như thế nào? Vì sao Sở vương vẫn luôn dây dưa nàng, mà lại không có bất luận cái gì khác thường với Thái Tử Phi? Vì sao trước nay Chiêu Hoài Thái tử cũng chưa từng hoài nghi Thái Tử Phi? Vì sao Thái tử cùng Sở vương vẫn chưa như nước với lửa?
Ẩn ẩn, cảm thấy thiếu một chân tướng nào đó, rất nhanh sắp trồi lên mặt nước.
Mà chân tướng, hơn nửa có liên quan đến Trưởng Tôn Hi kia!
Việt Vương rảo chân vội vàng trở về vương phủ.
Hắn xua lui tùy tùng, tự mình đi vào mật thất ở chỗ sâu nhất, tìm ra một cái hộp. Lại từ một cái ngăn kéo bí mật tìm ra chìa khóa, Lạch cạch!, Hộp mở ra, bên trong nằm một miếng ngọc bội phỉ thúy xanh mơn mởn. Mà dưới ngọc bội, là một đồ vật thêu hải đường hồng.
Việt Vương vươn tay cầm ra, nhẹ nhàng run lên, thế nhưng lại là một cái yếm thêu hoa của nữ tử!
Hắn cười lạnh,
"Xem ra, vẫn nên sử dụng hai món đồ này rồi."
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Xuân ấm còn vương chút khí lạnh, trời tháng hai đã tô điểm cho nhân gian thêm chút màu xanh tươi mới.
Trưởng Tôn Hi cảm thấy mấy ngày gần đây, phút chốc có chút ấm áp, phút chốc lại lạnh căm căm, cho nên vẫn mặc đồ giữ ấm mềm mại thật dày.
Đầu tiên vì đẹp mà để mình bị đông lạnh hỏng mất thật không đáng, tiếp theo mình đẹp thì không thích hợp lắm, có e ngại câu dẫn hoàng đế, cho nên vẫn chỉ cần độ ấm không cần phong độ.
Giang Lăng Vương lại cảm thấy nàng như thế nào cũng đẹp, mặc cái gì cũng đẹp,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!