Chương 72: Thổ lộ

Trong Phiếm Tú Cung, màn tiêu sa lay động thật mạnh.

Dường như đã bị không khí nơi này ảnh hưởng, hoàng đế không còn uy nghi và sắc bén khi ở Kim Loan Điện nữa, khí sắc bình tĩnh ôn hòa, bước nhẹ khẽ đi vào. Hắn không cho người thông báo, các cung nhân tự nhiên không dám tùy ý lên tiếng.

Tới bên trong tẩm các, đại cung nữ Phụng Châu ra đón,

"Thỉnh an Hoàng thượng."

Hoàng đế hỏi:

"Hoàng quý phi đang ngủ?"

"Không có, nương nương đang xem kinh Phật."

Sắc mặt hoàng đế liền có vài phần không vui, nhưng không nhiều lời, nhấc chân đi vào.

Nội đường cùng chỗ nghỉ ngơi dùng một kệ gỗ tử đàn ngăn cách, bên trên bày biện các loại đồ sứ, bồn cảnh đơn giản, có một loại hương vị thanh dật lịch sự tao nhã.

Giữa nội đường treo một bức tranh thị nữ đồ với nét vẻ tỉ mỉ, thiếu nữ tuổi tròn trăng trong bức họa nghiêng nghiêng người, mi như núi xuân, mắt như thu thủy, đang giơ quạt bướm. Nét vẽ cực kỳ tinh mỹ xảo diệu, mỹ nhân sinh động như thật, linh động hoạt bát, phỏng như người thật.

Mà trước tranh, bóng dáng một nữ tử ôn nhu nhã nhặn lịch sự đang ngồi.

Phụng Châu hô một tiếng,

"Nương nương, Hoàng thượng tới."

Hoàng quý phi mặc một bộ xiêm y mộc mạc màu xanh nhạt, ẩn ẩn ám văn, thoạt nhìn cực kỳ bình thường. Chẳng qua giữa làn váy nàng, được đính hạt châu thủy tinh sáng lóng lánh, áo khoác vải sa cánh ve.

Nàng nhấp thân, cả người liền nhấp nháy rực rỡ theo, giống như được ngàn sao vây quanh, quả thực đẹp không sao tả xiết.

Kỳ quái chính là, mỹ nhân ở trong phòng như thế còn mang theo mũ có rèm tiêu sa trên đầu, thấy không rõ nhan sắc thật của nàng.

A Tự. Hoàng đế nhẹ giọng kêu.

Hoàng thượng tới. Hoàng quý phi ngữ khí nhàn nhạt, không thấy vui mừng, cũng không thấy bất luận khẩn trương bất an nào.

Nàng đi đến trước mặt hoàng đế phúc thân, chờ hoàng đế ngồi xuống, lại tự mình nhận chén trà trong tay Phụng Châu đặt xuống, sau đó cũng ngồi xuống, trong lúc đó không hề nói một câu.

Hoàng đế đã sớm quen tính tình thanh lãnh này của nàng, chẳng qua lúc tầm mắt quét đến kinh Phật, vẫn là có chút không vui,

"Nàng đừng luôn xem mấy kinh Phật này, xem nhiều quá, lại không có chút hương khí nhân gian nào, cứ như mấy tượng Bồ Tát bằng gỗ kia."

"Thần th·iếp nhàn rỗi không có việc gì, chỉ có mấy thứ này gi•ết chút thời gian." Tiếng nói Hoàng quý phi khàn khàn, nhàn nhạt nói:

"Nếu Hoàng thượng không thích, vậy sau này thần th·iếp xem ít đi một chút, làm thêm ít xiêm y giày vớ cho Hàm Nhi."

Vậy cũng không cần.

Hoàng đế nói:

"Tội gì khiến đôi mắt mệt chết? Chỉ là cho dù nàng không tính ra ngoài gặp người, cũng nên thường xuyên đi lại trong sân một chút, nhìn xem hoa cỏ, nuôi chó, nuôi mèo gì đó giải buồn."

Hoàng quý phi nhẹ giọng nói:

"Dạ, thần th·iếp lĩnh mệnh."

Hoàng đế vừa nghe nàng xa lạ như thế liền không thoải mái,

"Cái gì lĩnh mệnh với không lĩnh mệnh? Trẫm đây là quan tâm nàng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!