Ôn Đinh xúc động xoay người lại, từng bước một đi tới, cách hàng rào màu trắng nhìn anh: Anh đến rồi.
Thẩm Hoài Cảnh đứng ở đó, khẽ cong ngón tay, đôi mắt đen sắc bén nhìn thẳng cô, cũng không nói gì.
Ôn Đinh cười khan một tiếng, gượng cười hai tiếng, gượng cười mấy tiếng, bầu không khí lúng túng hơn. Ở sau lưng người nói xấu còn bị bắt gặp, là một loại trãi nghiệm như thế nào?
Ôn Đinh dùng cả tay và chân từ trên hàng rào leo ra, đi đến bên cạnh Thẩm Hoài Cảnh, nhón chân lên phủi phủi tuyết rơi trên tóc đen của anh, lại đập đập bờ vai của anh, tìm lời nói:
"Tuyết rơi rồi, đây là trận tuyết rơi đầu tiên khi bắt đầu mùa đông cho đến nay chứ."
Con ngươi của Thẩm Hoài Cảnh cụp xuống, mang theo chút ánh sáng mờ mờ.
Thấy anh không ngôn ngữ, Ôn Đinh le lưỡi một cái.
Một đóa bông tuyết rơi vào chiếc cổ thon dài của cô, mang đến một chút hơi lạnh, Ôn Đinh rùng mình một cái, cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, ra đây một hồi, có chút lạnh.
Vén áo khoác của Thẩm Hoài Cảnh lên, Ôn Đinh đem cả người mình nhét vào trong ngực anh, một chút hơi thở ấm áp của anh đập vào mặt.
Thẩm Hoài Cảnh dừng một chút, đưa tay đem cô bao lấy trong ngực. Ngoại hình ban đầu của cô vốn nhỏ nhắn xinh xắn, núp ở trong ngực anh thế này, nhìn từ đằng xa giống như tương tiến trong thân thể của anh. Nếu như không phải trước ngực anh lộ ra nón lông xù, cơ hồ nhìn không ra đây là hai người ôm nhau.
Ôn Đinh thoải mái hướng ngực anh ủi ủi, hai tay vòng ra sau ôm lấy eo anh từ trong áo khoác, than thở một tiếng: Em rất nhớ anh a. Nhớ cái ôm ấp này, nhớ bên nửa giường kia.
Cho dù biết trong lời nói của cô ý tứ cũng không thuần túy, Thẩm Hoài Cảnh mặt lạnh nhưng vẫn là không tự chủ ôn nhu, giọng nói cũng mang tới một vòng nhiệt độ: Nhớ ở đâu?
Ôn Đinh đưa tay chọc vào lồng ngực anh: Nhớ ở đây.
Chỗ bị cô chọc, Thẩm Hoài Cảnh bỗng nhiên không kịp chuẩn bị, dâng lên một dòng nước ấm, giống như ở mùa đông khắc nghiệt đột nhiên có người đưa cho anh một cái lò sưởi, sấy khô, toàn thân anh đều ấm áp.
Thẩm Hoài Cảnh dốc hết toàn lực áp chế tình cảm trong lòng mình, ngữ khí cố gắng lương bạc:
"Em cảm thấy cái miệng của em có bao nhiêu tin tưởng?"
Ôn Đinh ở trong ngực anh liếc mắt, lười nhác giải thích, hai tay đi lên vòng lấy cổ của anh, dựa ở trong ngực anh như thế, cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.
Thẩm Hoài Cảnh có chút cúi đầu vừa vặn hôn lên môi cô, trên môi là hơi thở quen thuộc, Ôn Đinh nhắm mắt lại, cùng anh hôn.
Tuyết càng rơi càng lớn, rất nhanh thật dày một tầng rơi xuống mặt đất, một mảnh trắng xóa, ở đèn đường chiếu xuống làm nổi bật lấy ánh sáng trắng.
Uông Úy Phàm đứng ở dưới mái hiên, nhìn hai người cách đó không xa ôm nhau. Đốt lên một điếu thuốc, dưới đèn đường, bên trong tuyết rơi, hai người ôm lấy nhau. Hình ảnh đó rất đẹp, đẹp đến nổi làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Khoé mắt Thẩm Hoài Cảnh liếc về người đàn ông đứng ở đó, buông Ôn Đinh ra, vuốt vuốt tóc cô, thuận tay cởi áo khoác để cô mặc vào, sau đó ôm cô đi vào.
Uông Úy Phàm ném đầu mẩu thuốc đi, mặt không biểu tình:
"Thẩm Tổng sao rãnh rỗi đến đây?"
Thẩm Hoài Cảnh không mặn không nhạt: Bắt người.
Ôn Đinh choáng váng một chút, cảm nhận được sóng ngầm trong bầu không khí mãnh liệt, lựa chọn sáng suốt là chạy trốn, mở cửa phòng đi vào, đem hai người ném ở bên ngoài.
Ở bên trong, Ôn Đinh cùng Khương Hoài Bắc xem hết một tập phim hoạt hình, đem cậu dỗ ngủ, lại chờ Khương Hoài Nhân làm xong bài tập về nhà, cùng cô xem hết một tập phim thần tượng. Hai người ngoài cửa mới bước vào, nhìn hai người rất bình thường.
Hiếm thấy, Uông Úy Phàm còn kêu người pha cho Thẩm Hoài Cảnh một bình trà. Ôn Đinh ở trên người hai người vừa đi vừa về đánh giá một phen.
Uông Úy Phàm cười:
"Bên ngoài tuyết rơi lớn, tối hôm nay đừng đi, để tôi cho người dọn dẹp phòng khách."
Uông Úy Phàm vừa định vẫy tay gọi người, Thẩm Hoài Cảnh liền nhàn nhạt nói tiếp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!