Chương 30: 🍍

Đêm qua mưa xuống một đêm, đến sáng trời mới dần dần tạnh, một cơn mưa nhận một trận lạnh, trời càng ngày càng lạnh.

Tường đỏ ngói trắng ở từng dãy nhà trệt, nhìn nước mưa cọ rửa xuống, đặc biệt trong trẻo. Dưới mái hiên càng chảy xuống những giọt nước tí tách, ở trên mặt đất bùn đất nện lên từng cái từng cái ổ nước nhỏ.

Ôn Dĩ Nam từ trong nhà đến chổ vòi nước trong sân lấy đầy nước ấm, định trở về phòng.

Dì chủ nhà trọ mà bọn họ thuê lại căn phòng này từ trong phòng cầm thao đi ra:

"Dĩ Nam a, hôm nay bệnh của chị cháu đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Ôn Dĩ Nam lắc đầu:

"Hạ sốt rồi, nhưng cổ họng vẫn còn khàn, đêm qua ho một đêm."

Dì Dương nhíu mày:

"Bệnh này đã hơn nửa tháng, sao lại không thấy khá đây? Chờ một lúc anh Hiểu Phong cháu trở về, truyền nước thêm cho chị cháu, không thể bởi vì con bé không muốn tiêm thì không tiêm, bệnh nhiễm xuống hồ đồ rồi."

Ôn Dĩ Nam gật đầu:

"Phải, cám ơn dì Dương."

Dì Dương khoát khoát tay:

"Không có gì, giữa trưa cháu cũng không cần đi mua cơm, dì đã làm cơm cho bọn cháu, chị cháu phải uống chút gì đó lỏng lỏng."

Cám ơn dì.

Ôn Dĩ Nam vào phòng, không bao lâu bước ra, cầm chút tiền trong tay đưa cho dì Dương đang rửa rau:

"Dì, tiền này người cầm lấy, mấy ngày nay cháu với chị cháu làm phiền người với anh Hiểu Phong."

Dì Dương nhìn thấy tiền trong tay của cậu, làm bộ tức giận:

"Cháu làm cái gì vậy a, không phải là việc thêm đôi đũa mà, cháu đứa nhỏ này, cầm về, cầm về."

"Dì, người nhận cất đi, bọn cháu không thể ăn chùa uống chùa, như vậy trong lòng bọn cháu rất áy náy." Bên kia truyền đến, Ôn Đinh khàn khàn cổ họng, nói dứt lời lại ho khan vài tiếng.

Sao cháu dậy rồi?

Dì Dương lau tay bước qua:

"Bên ngoài này vẫn còn mưa, cháu không mặc thêm quần áo."

Ôn Đinh khẽ mỉm cười:

"Không sao đâu, không khí trời mưa cực kì trong lành."

Ôn Đinh lấy tiền từ trong tay Ôn Dĩ Nam nhét vào trong tay dì Dương:

"Tiền này người nhận lấy, bọn cháu cũng an tâm."

Dì Dương không thể làm gì:

"Được rồi, được rồi, dì nhận, cháu nhanh vào phòng đi, dì đi giúp cháu nấu chút cháo."

Ôn Đinh che miệng ho khan vài tiếng, sắc mặt nhìn trắng bệch trắng bệch.

Ôn Dĩ Nam dìu cô trở về phòng, để cô nằm dài trên giường, mở nước lấy thuốc cho cô uống, sờ thử trán cô một chút, cảm giác hơi nóng, không khỏi thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!