Chương 23: 🥒

Ôn Đinh gõ hai lần, bên trong không có động tĩnh, không khỏi bĩu môi, lại một lần nữa không quản được cái miệng của mình:

"Thẩm Hoài Cảnh, nghĩ không ra anh còn là người buồn tao(*)."

Gương mặt đó, ngày thường nhìn rất giống bị người ta nợ anh mấy trăm vạn, nghĩ không ra, vậy mà cũng biết nói loại lời này.

(*) Buồn tao (): trong câu nói này là Chọc ghẹo hay Nói đùa? Hi không hiểu chính xác được từ này, chỉ dựa theo tình huống để phân tích thôi, ai hiểu nghĩa không ạ?

Cửa phòng tắm phút chốc bị mở ra, mặt lạnh của Thẩm Hoài Cảnh lộ ra, giọng nói lạnh buốt:

"Cô muốn cùng nhau tắm chung không?"

Anh đã cởi áo, lộ ra khuôn ngực cường tráng, trong phòng tắm mây mù lượn lờ, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai làm cho người ta miên man bất định.

Khuôn mặt Ôn Đinh cơ bản không trút bỏ được màu đỏ, lại một lần nữa lan ra toàn bộ khuôn mặt, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, cứng rắn khoát khoát tay:

"Mặc dù tôi rất tình nguyện, nhưng Thẩm tiên sinh chưa chắc vui lòng."

Nói xong câu này, Ôn Đinh giống như chạy trốn, chạy đến cánh cửa cùng với cái chốt cửa kia đấu tranh. Nhưng mà cái trứng gì cũng không dùng được, chốt cửa không nhúc nhích tí nào.

Thẩm Hoài Cảnh nhìn cô một cái, để cô tùy ý ở đó làm chuyện vô ích, đóng cửa tiếp tục tắm rửa.

Lúc Thẩm Hoài Cảnh ra, nhìn thấy Ôn Đinh đang đứng ở trước bàn làm việc của anh, đôi mắt không khỏi sâu hơn: Cô đang làm gì vậy?

Ôn Đinh biểu lộ lạnh nhạt, dựa trên bàn, tùy tiện nhìn nhìn:

"Thế nào, có bí mật không thể nhìn?"

Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua các văn kiện trên bàn anh mà không có bất kì dấu vết nào. Anh không nói gì, đi đến cạnh giường ngồi xuống, cầm cuốn sổ lên bắt đầu xem này xem nọ.

Ôn Đinh theo anh đi qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ lấy lòng:

"Nếu không, anh đi qua xem cái tay cầm cửa kia xem? Xem xem có thể mở nó ra hay không? Nếu không nữa thì anh gọi điện thoại cho người lại mở khóa?"

Thẩm Hoài Cảnh không nhìn cô, thản nhiên nói:

"Quá muộn, bên ngoài không có người lớn, gọi mở khóa không an toàn."

Ôn Đinh kéo nửa tóc khô xuống:

"Bằng không, anh gọi điện cho Liên Hiên đến mở cửa ra?"

"Quá muộn, anh ta đã ngủ."

Ôn Đinh chán nản, nhưng dựa vào nguyên tắt hòa khí sinh tài (*), nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt:

"Hay là, anh đá văng cánh cửa đi?"

(*) Hòa khí sinh tài:

Người làm ăn nói chung là cần hòa nhã làm nền tảng, có như thế mới sinh tài vận.

Thẩm Hoài Cảnh buông máy tính xuống, đứng dậy, một tay nắm cằm của cô, rủ mắt nhìn cô:

"Đá hỏng cô đền tiền?"

Trên người anh mang theo mùi sữa tắm thơm ngát, trên tóc đen còn mang theo mấy giọt nước chưa khô, hơi thở ngột ngạt đập vào mặt, hơi thở mang theo một chút ẩm ướt, làm cho người ta có chút không thở nổi.

Khuôn mặt Ôn Đinh gượng cười, xem như của đi thay người, vì vậy nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!