Khi xe dừng lại, tài xế trông thấy Lục Đình Trấn hiếm khi lại dìu Chương Chi Vi xuống xe. Chiếc áo dạ rộng rãi khoác trên người cô, làm nổi bật cơ thể mong manh đáng thương.
Lúc xuống xe Chương Chi Vi bất cẩn trượt chân một cái, suýt chút nữa đã ngã sõng soài, may có Lục Đình Trấn kịp thời đỡ lấy cô.
Tài xế nghe thấy tiếng động khe khẽ, giống như có thứ gì rơi xuống đất. Ông ta tỏ ra khẩn trương, lo món đồ quý giá nào đó bị đánh rơi.
Sau khi nhìn kỹ lại, ông ta chỉ nhìn thấy trong tay Lục Đình Trấn đang cầm một thứ gì đó lóng lánh, chỉ còn mấy hạt châu chìa ra ra bên ngoài từ bàn tay nổi đầy gân xanh.
Là chuỗi tràng hạt, rơi xuống từ trên người Chương Chi Vi.
Tài xế chỉ nhìn một cái, Lục Đình Trấn đã cầm chuỗi tràng hạt, nửa ôm nửa dìu Chương Chi Vi đi.
Cô vùi mặt vào lồng ngực Lục Đình Trấn, chân đi không vững.
Kỹ thuật của Lục Đình Trấn quá tốt, dễ dàng khiến cô qua lại giữa thiên đường và địa ngục, trên trán rịn mồ hôi lạnh, hàm răng va vào nhau lập cập.
Cô sực tỉnh nghĩ đến cặp tình nhân mà cô bắt gặp ở vịnh Đồng La, đột nhiên cô đã hiểu ra phần nào vì sao người phụ nữ kia lại thẹn thùng đến vậy, cũng hiểu hóa ra quá trình ấy không hẳn chỉ nếm trải được toàn niềm đau.
Sung sướng dĩ nhiên là có, nhưng còn phải xem người kia có nhẫn nại, có chịu trao cho cô sự dịu dàng hay không.
Lục Đình Trấn của hôm nay rõ ràng rất kiên nhẫn.
Chuỗi hạt châu dính một lớp nước bóng loáng được anh cầm trong tay. Anh dùng lực rất mạnh, dù không có mồ hôi nhưng chuỗi hạt kia vẫn làm lòng bàn tay nóng lên.
Trong hơi thở của Chương Chi Vi có một luồng nhiệt, ngưng tụ thành cơn sóng tình run rẩy trong không khí lạnh giá.
Vừa bước vào nhà, vú Trần đã bưng canh lên, tươi cười bảo hai người uống một ít
- bà ấy biết hai người đã dùng cơm ở biệt thự nhà họ Lục trên đỉnh núi, nên chỉ hầm một nồi súp thanh đạm.
Thấy sắc mặt Chương Chi Vi đỏ bừng, bà đã hỏi thêm mấy câu, Chương Chi Vi lắc đầu: Không có gì.
Hôm nay Chương Chi Vi uống canh rất nhanh, uống liên tục hết ngụm này tới ngụm khác. Không biết vì sao, vú Trần thấy cô có vẻ rất gấp gáp. Lục Đình Trấn không uống canh, anh chỉ ngồi ở phía đối diện trên bàn ăn, nhìn Chương Chi Vi uống canh.
Tuy anh không ăn, nhưng ánh mắt như muốn ăn người, muốn xé từng miếng thịt trên người Chương Chi Vi mà nhai rồi nuốt vào trong bụng.
Vú Trần thấp thỏm đứng đó hồi lâu, chợt nghe Lục Đình Trấn gọi bà: Vú Trần.
Vú Trần: Ấy, tôi đây.
"Phiền vú ra ngoài một chuyến." Lục Đình Trấn nói:
"Tôi để quên đồ ở nhà, vú có thể đi lấy giúp tôi không?"
Vú Trần nhận lời ngay tắp lự, đầu óc bà đơn giản, chủ nhà bảo làm gì thì làm cái đó. Thân là người làm công, nhận tiền làm việc, thứ vô dụng nhất chính là cái đầu thông minh.
Cửa được khép lại, Chương Chi Vi còn chưa uống hết canh, Lục Đình Trấn đã đẩy ghế đứng dậy, bóp cổ ép cô ngẩng đầu lên. Trong miệng vẫn còn hạt sen chưa kịp nuốt xuống đã bị Lục Đình Trấn giành mất.
Người như anh, đừng nói là dùng chung chén bát, mà ngay cả đũa cũng phải dùng đồ mới. Cảm giác ngạt thở càng ngày càng rõ, Chương Chi Vi chỉ biết mở to mắt, tham lam ngắm nhìn Lục Đình Trấn.
Cô ở dưới còn anh ở trên, hàng mi anh đen như trời sao, dày như áng mây âm u.
Hơi ấm trong lòng bàn tay anh, dòng máu chảy xuôi trong những đường gân xanh gồ lên, mái tóc xoăn dày đen láy, thoang thoảng hương gỗ mun.
Sắp không thở được nữa, Chương Chi Vi chỉ phát ra tiếng rên nôn nóng gấp gáp theo bản năng, ngay cả âm thanh này cũng bị Lục Đình Trấn nuốt vào trong bụng. Bàn tay đang đặt trên cổ cô hơi thả lòng, Lục Đình Trấn đưa tay khác vuốt tóc cô.
Cuối cùng anh cũng tách ra.
Ban cho cô không khí để hít thở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!