Chương 55: (Vô Đề)

Cửa sổ đã được đóng chặt, hơi thở của hai người hòa vào nhau rồi lan tỏa trong căn phòng. Không có mùi thuốc lá, cũng chẳng có mùi hương khác, chỉ có một chậu hoa vừa được chuyển vào trong phòng.

Tên của loài hoa đó là Canary, là một loại hoa hồng nguyệt quý xinh đẹp có xuất xứ từ Đức, đóa hoa màu vàng sáng nở rộ như một chú chim vàng anh đang sải cánh.

Mùi hoa hồng Canary không nồng, mấy đóa hồng vàng tươi điểm xuyết cho căn phòng, tựa như những chùm đèn rực rỡ lửng lơ trong bóng đêm. Chương Chi Vi nằm nghiêng trên giường, cô vừa uống nước nên trên môi vẫn còn vương lại giọt nước.

Lục Đình Trấn ngồi trên mép giường chật hẹp của cô, duỗi tay chạm vào vết thương trên đầu gối cô.

Vào cái đêm cô chạy trốn ở Ma Cao, té ngã rồi rách đầu gối, cũng là Lục Đình Trấn chăm sóc vết thương của cô, đợi đến lúc vết thương lành lại, ngày nào anh cũng thoa thuốc ngừa sẹo mới giúp vùng da này không để lại sẹo.

Bây giờ đầu gối cô chỉ bị trầy mất một lớp da, lộ ra ít tơ máu. Cô không cảm nhận được, vì dẫu sao thần kinh ở nơi khác đã chuyển dời đau đớn và sung sướng, trộn lẫn hai cảm giác vào nhau.

Khi cô nằm nghỉ trong dư âm của cuộc ân ái, cơn đau trên đầu gối từ từ lan ra như kiến bò, nhắc cô biết vết thương của cô.

Cuối cùng Chương Chi Vi cũng hoàn hồn, nhìn chằm chằm bàn tay Lục Đình Trấn đang chạm vào đầu gối của mình.

Mạch máu trên mu bàn tay anh nổi lên, sắc đỏ trên da vẫn chưa tan làm nổi bật đôi bàn tay thon dài cân đối, khớp xương ẩn chứa sức mạnh.

Anh co tay, gõ nhẹ vào đầu gối cô, ngước mắt nhìn gò má của Chương Chi Vi: Đau không?

Bình thường. Chương Chi Vi co chân lại, lớp ga giường bị xô thành những gợn sóng mềm mại, cô vẫn nằm nghiêng, nói:

"Thật kỳ lạ, chú Lục cũng có ngày đòi người ta cho danh phận cơ đấy."

Lục Đình Trấn ngồi hẳn lên giường, nhấc chân cô đặt lên người mình, cúi đầu hôn vào vết thương trên đầu gối của cô.

Đầu lưỡi ấm nóng, anh nếm được vị máu của Chương Chi Vi, mới nói:

"Có rất nhiều chuyện tôi không làm được."

Đêm nay anh thẳng thắn bày tỏ mặt yếu đuối của mình, ngón tay chạm vào mặt trong của đầu gối, tránh khỏi chỗ trầy xước, ngón tay gõ nhè nhẹ.

Có thể là vì rốt cuộc anh cũng được buông thả, cũng có thể là vì anh đã được như ý nguyện, ánh mắt anh nhìn Chương Chi Vi càng thêm phần dịu dàng:

"Vi Vi, những gì tôi nói trước đây vẫn được tính."

Lục Đình Trấn nắm chân cô, cười cười:

"Chuyện làm vợ tôi."

Tôi biết. Lục Đình Trấn nói:

"Nếu em muốn kết hôn với tôi, không cần phải đổi họ; Nếu em không thích danh xưng bà Lục này, tôi có thể chấp nhận danh xưng"Ngài ChươnghoặcChồng của cô Chương.

Không có điều luật như thế, nghĩ cũng biết người ta sẽ không chấp nhận đơn xin đổi tên như thế này.

Lục Đình Trấn cũng cười, anh vỗ vào bắp chân Chương Chi Vi, vuốt một mạch xuống dưới bàn chân, bao lấy năm ngón chân vào lòng bàn tay, dịu dàng bóp một cái: Thử nhé?

"Nếu em không bằng lòng..." Lục Đình Trấn nói:

"Thế thì chúng ta không kết hôn nữa, chỉ yêu đương, tôi hứa với em, sau này vị trí vợ của tôi mãi mãi bỏ trống - không có người nào khác."

"Lời của đàn ông đều không đáng tin."

Chương Chi Vi nói:

"Nhất là lúc trên giường. Chú Lục đã nghe câu này bao giờ chưa:"Đàn ông mà đáng tin thì lợn nái cũng biết trèo cây

". Bây giờ chú thích em nên mới bằng lòng dỗ dành em như vậy, lúc này em nói cái gì chú cũng đồng ý hết. Nhưng mai sau vẫn còn mấy chục năm, quãng thời gian dài như vậy, lẽ nào thật sự đáng tin cậy? Bây giờ chú yêu em, tương lai…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!