Gió thổi nhè nhẹ, vầng trăng cong cong.
Lục Đình Trấn nói:
"Có lẽ máy bay cũng biết tôi đang nóng lòng muốn gặp em."
Lục Đình Trấn liếc mắt nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có người nào, anh mới cúi đầu nói:
"Ngọt hả? Tôi không thấy vậy, em nếm thử giúp tôi nhé?"
Tình yêu thời đại mới, ngay cả hôn nhau cũng cần đôi bên tình ý nồng nàn.
Lời đường mật chót lưỡi cũng chẳng dập tắt lý trí.
Lục Đình Trấn chỉ biết cười, anh không cho tài xế đi theo mà tự mình lái xe, đưa Chương Chi Vi về căn hộ của cô.
Thời tiết đã bắt đầu ấm lên, đợi hơn một tháng nữa sau khi những buổi thi kết thúc, Chương Chi Vi sẽ chào đón kỳ nghỉ hè đầu tiên của mình.
Lục Đình Trấn hỏi cô dự định sau kỳ thi, Chương Chi Vi hà hơi vào hai tay rồi áp lên má:
"Chắc là đến London tìm một công việc."
Lục Đình Trấn hỏi:
"Không muốn về nhà sao?"
"Họ đều nhớ em, Vi Vi à."
Giải thích thế nào đây? Cô đã chết rồi, còn chết bao nhiêu năm như thế.
Ông chủ Lục đã biết sự thật sau chuyện này, còn bà Lục thì sao?
"Em cho tôi thân phận gì?" Lục Đình Trấn dịu dàng hỏi:
"Em muốn cho tôi danh phận gì đây?"
Lục Đình Trấn nhíu mày:
"Vẫn chỉ là cái này thôi sao?"
"Chú nghĩ đây là tưới hoa trồng cây chắc?" Chương Chi Vi nói:
"Ngày nào cũng tưới nước là có thể thu được thành quả ư? Không hề nhé, chuyện này còn phải xem cảm giác thế nào."
Cảm giác gì?
Tất nhiên là… Chương Chi Vi nghiêng người, nhìn vào trong mắt anh, bất chợt bật cười:
"Cảm giác cầm lòng không đặng."
Lục Đình Trấn nói:
"Tôi còn chưa đủ cầm lòng không đặng sao?"
Chưa đủ. Chương Chi Vi lắc đầu:
"Thế nên mới không cho chú được, chú Lục ạ."
Cô đã gọi quen xưng hô này, nào có dễ đổi xưng hô. Ỷ vào hầu hết mọi người ở nơi này không hiểu tiếng Trung, cũng không hiểu tiếng Quảng, Chương Chi Vi đã gọi chú Lục hết lần này đến lần khác một cách thân thiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!