Lên năm tuổi, Chương Chi Vi sống ở Bắc Giác khu Đông đảo Hồng Kông.
Trước kia, người dân sinh sống ở nơi này đều là dân nhập cư Thượng Hải. Giọng quê là một điều thật thần kỳ, dù mai này có đi tha hương cầu thực, giọng nói địa phương quen thuộc vẫn kéo mọi người tụ hợp cùng nhau.
Chương Chi Vi nghe nói, nhà văn nổi tiếng Trương Ái Linh từng đến và sống ở đây.
Cô đoán bà ấy chắc chắn là người giàu có, chắc chắn sẽ không giống bố mẹ cô, sống trong căn nhà trọ chật chội, dùng chung nhà vệ sinh công cộng, rửa mặt hay rửa rau cũng phải xếp hàng trước vòi nước.
Ký ức còn mới như thuở nào, nơi đó chính là địa bàn của người Phúc Kiến. Những người Thượng Hải năm xưa đã lục tục chuyển đi.
Phúc Kiến là một tỉnh có dân nhập cư lớn thứ hai ở Hồng Kông, trong tổng số dân sống ở Hồng Kông thì người có gốc gác Phúc Kiến chiếm tới một phần sáu.
Một số người chuyển thẳng từ Phúc Kiến đến Bắc Giác, nhưng có một số thì lưu lạc đến nơi này khi làn sóng bài trừ người Hoa ở Đông Nam Á lên đến đỉnh điểm.
Bố mẹ của Chương Chi Vi thuộc kiểu người thứ hai.
Phúc Kiến, Malaysia, Hồng Kông, đời đời phiêu bạt như thân lục bình không rễ, gió vừa nổi lên, họ sẽ bị dòng chảy của thời đại cuốn đi.
Họ chưa bao giờ được làm chủ cuộc đời, việc cơm no áo ấm đều phải dựa vào ơn phước của ông trời, hoặc phải xem chính sách của nhà nước.
Khi tình hình rối ren, họ suốt ngày sống trong lo sợ.
Khi Chương Chi Vi còn thơ bé, cô không hề biết đến những chuyện này.
Cô ghét đám người Anh đội khăn voăn trùm đầu, thu tiền trên khu phố của mình. Người Phúc Kiến hầu hết đều tiết kiệm, vượt biển di cư đến Hồng Kông chẳng qua cũng chỉ cầu có một căn nhà, làm lụng vất vả hoặc mở một cửa hàng nhỏ, buôn bán nhỏ lẻ.
Sau đó còn phải nộp tiền định kỳ cho đám người Anh này, không đưa tiền thì lo sợ họ đến gây phiền phức bất cứ lúc nào.
Chương Chi Vi thấy họ chướng mắt, có ngày đã gây ra tai hoạ. Cô dùng một cái túi bóng để đựng con cá vàng mà một người chú cho cô mang về nhà, không may vấp ngã rồi đụng phải một người Anh, cả con cá vàng lẫn nước hắt hết lên người ông ta.
Tay người Anh kia nổi giận, đuổi theo định đánh cô, Chương Chi Vi cậy thân thể nhanh nhẹn, quẹo trái quẹo phải, nấp vào trong căn nhà thấp trong ngõ nhỏ.
Trốn cho tới khi trời tối, cô cũng không dám ra ngoài. Chương Chi Vi sợ mình đắc tội với đối phương, sợ lão người Anh sẽ trả thù bố mẹ; lại sợ mình chạy ra ngoài, bị đám người Anh bắt vào tù.
Cô mới năm tuổi, chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết sợ, biết khuất nhục.
Cuối cùng là mẹ cầm đèn pin, gọi khàn cả giọng mới tìm thấy Chương Chi Vi.
Vi Vi, Vi Vi...
Ánh đèn pin chói lóa chiếu lên người cô, Chương Chi Vi đang nấp trong góc khuất bật khóc, sà vào lòng mẹ: Mẹ!
Ánh mặt trời chói lóa chiếu lên người cô, Chương Chi Vi sau một đêm lẩn trốn bật khóc nhìn Lục Đình Trấn.
Cô không nói năng gì.
Vi Vi. Lục Đình Trấn vươn tay ra:
"Qua đây, Vi Vi, đừng sợ, tôi đến rồi."
Ấm áp, cứng cáp.
Khi nhìn thấy mẹ, nhìn thấy Lục Đình Trấn, tuyến lệ của cô hoàn toàn mất kiểm soát, nước mắt chảy giàn giụa.
Trái tim sau một đêm mệt rã rời cuối cùng cũng quay lại vị trí cũ.
Thế giới bên ngoài phòng xưng tội đã sáng choang. Lục Đình Trấn cầm tay Chương Chi Vi, khom lưng lau sạch vết máu đã khô dưới mí mắt cô.
Thấp thỏm chờ đợi hai đêm, lúc này nhìn thấy anh, Chương Chi Vi chẳng tài nào kiểm soát được chính mình, cô lặng thinh, chỉ có nước mắt tuôn rơi lã chã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!