Miệng Chương Chi Vi vẫn bị nhét giẻ, cô không giãy giụa, vì giãy giụa cũng vô ích. Khi nghe thấy đối phương nói ra cái tên Lục Đình Trấn, cô đã hoàn toàn bỏ ý định phản kháng.
Rõ ràng đối phương có chuẩn bị mà đến.
Trước kia con trai ông Trương bị bắt cóc, Lục Đình Trấn ra mặt, giảm tiền chuộc từ bốn trăm ngàn xuống hai trăm ngàn, giúp ông Trương đón được con trai lành lặn về nhà.
Phong thủy luân chuyển, người lăn lộn ngoài xã hội, sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Nhìn đi, bây giờ đến lượt Lục Đình Trấn rồi.
Từ lúc bé Chương Chi Vi đã nghe nói đến chuyện bắt cóc, dù là ở Hồng Kông hay ở Áo Môn. Những kẻ bắt cóc không ai khác ngoài trộm cướp hoặc một số đào binh, đều là những người lâm vào đường cùng, nghèo túng hung ác.
Chúng sẽ đưa ra giá chuộc người trên trời, ai không chịu trả tiền thì chúng sẽ cắt tai, chặt ngón tay bỏ vào trong hộp đầy máu me, gửi ngược lại cho người nhà.
Đây có thể là kẻ thù gây chuyện, không thể làm hại Lục Đình Trấn nên mới chĩa mũi dùi vào người bên cạnh anh, lăng nhục giày vò họ.
Bây giờ chúng vẫn chưa ra tay với cô, chắc hẳn là có chuyện muốn đe dọa Lục Đình Trấn. Lục Đình Trấn chưa có con cái, nhưng ai cũng biết anh thương yêu cháu gái nhỏ của mình.
Huống hồ, hai năm qua mọi chuyện rầm rộ như thế.
Gã kia nhìn cô, vẫn cầm ống nghe:
"Không tin à? Vậy để tao gọi nó qua nghe điện thoại nhé."
Chương Chi Vi bị đẩy qua chỗ đó, người đẩy cô vẫn rất khách sáo, có lẽ thấy cô chỉ là một cô gái yếu ớt, hoặc cũng có thể là chúng còn muốn đàm phán với Lục Đình Trấn, không muốn đối xử thô bạo với cô.
Cô đến bên điện thoại, miếng giẻ trong miệng cuối cùng cũng được lấy ra. Hàm răng nhức mỏi, cơ miệng cũng đau như cố sức nuốt một khúc xương lớn vậy.
Chương Chi Vi không nhịn được, ho lên một tiếng, ống nghe được đưa đến gần môi, cô nghe rõ giọng của Lục Đình Trấn: Vi Vi.
Vâng. Chương Chi Vi gọi: Chú Lục.
Giọng Lục Đình Trấn toát ra vẻ bình thản như đang cực lực đè nén:
"Bây giờ em thế nào?"
Giờ nó vẫn ổn.
Người kia nói:
"Có điều Lục Đình Trấn à, tao không đảm bảo lát nữa nó vẫn còn sống sờ sờ đứng ở đây đâu."
Sau một lát im lặng, cô thấy tên mặt sẹo cười dữ dằn:
"Đương nhiên, đương nhiên rồi, tao tuyệt đối sẽ không động vào ngón tay của nó. Nghe nói là người mà mày hết lòng bồi dưỡng hả... Nếu mày không chịu thì để chúng tao chơi thử xem người mà Lục Đình Trấn dạy dỗ có mùi vị thế nào."
Cõi lòng Chương Chi Vi trống vắng thê lương.
Xem kìa, những tên này dùng phụ nữ làm nhục đàn ông, từ xưa tới giờ đều là như vậy.
Cô không kêu la, không quậy phá hay giãy giụa. Những người khác có lẽ chưa từng nhìn thấy con tin điềm tĩnh như thế này, dù cảm thấy mới mẻ nhưng cũng không động vào cô.
Tên mặt sẹo vẫn tiếp tục đàm phán với Lục Đình Trấn:
"Lục Đình Trấn, cái miệng của mày lớn quá, ông chủ của chúng tao rất không hài lòng. Bọn Anh đã rời khỏi Hồng Kông, những thứ kia, một mình mày ăn không hết đâu..."
Những lời còn lại, Chương Chi Vi chưa nghe hết thì tên mặt sẹo đã vẫy tay, ra hiệu đám đàn em đưa cô đi, dẫn cô quay lại gian phòng nhỏ lúc trước. Trong nhận thức của đông đảo mọi người, York là một nơi hẻo lánh, không mấy phát triển.
Chương Chi Vi đoán nơi này hẳn là căn nhà cũ mà bọn chúng thuê lại, là một nhà dân phổ thông, có thể nhìn thấy bãi cỏ xanh mướt ngoài cửa sổ, kéo dài đến tận đường cái khô ráo. Bây giờ đang là buổi sáng, chứng tỏ cô đã hôn mê rất lâu rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!