Chương 34: (Vô Đề)

Tim của Chương Chi Vi vọt lên tận cổ họng, cô hỏi:

"Chuyện xảy ra khi nào?"

Lương Thục Bảo im lặng.

Chương Chi Vi cầm ống nghe, London vẫn là buổi sáng, còn Mersing đã đến chập tối. Nắng hôm nay rất ấm áp, Chương Chi Vi ngồi phơi nắng một lúc đã thấy buồn ngủ, vậy mà giờ đây cô lại không cảm nhận được chút ấm áp nào, cô thấy rất lạnh, lạnh đến mức hàm răng va lập cập.

Chị. Chương Chi Vi nói: Em...

Mỹ Hoa. Lương Thục Bảo trả lời: Vào hôm nay.

Cô không biết phải mở lời thế nào, chuyện đến nước này, cõi lòng của cô ngổn ngang trăm mối. Lục Đình Trấn đã tìm đến tận trường học, thật khó mà nói anh sẽ không tìm đến Anh Quốc... Đã hơn một năm trôi qua, Chương Chi Vi những tưởng mình đã bỏ trốn thành công, bây giờ xem ra, đó dường như chỉ là kẻ khờ nói chuyện viển vông.

Lục Đình Trấn chưa từng từ bỏ.

Ngón tay cô quấn lấy dây điện thoại.

"Nghe chị nói này." Lương Thục Bảo nói:

"Mỹ Hoa, chị biết em học hành bận rộn, sau này em không cần gọi điện cho chị nữa, nghe chưa?"

"Cũng không được gửi đồ về nữa."

Lương Thục Bảo nói với vẻ gấp gáp:

"Chị biết rồi, em cố gắng học hành, tốt nghiệp rồi về thăm chị sau, biết chưa? Cố gắng học hành nhé, chị sẽ luôn nhớ em."

Cuộc gọi đến đây là chấm dứt, Chương Chi Vi cầm ống nghe, chậm chạp thở ra một hơi. Không khí mùa đông London se se lạnh, hơi lạnh thấm vào phổi, cô húng hắng ho mấy tiếng, lòng mang nặng nỗi khó chịu không thể nói thành lời.

Cô khoác balo, áo phao lông ôm chặt lấy người cô. Đi được mấy bước, cuối cùng cô cũng cảm thấy toàn thân bủn rủn, không thể chống đỡ được nữa, cô khụy xuống đất, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, gió lạnh thổi qua mang tai khiến cô đau buốt như bị đâm vào não.

Có người đi tới, hỏi thăm cô:

"Cô vẫn khỏe chứ? Có cần tôi giúp gì không?"

Không cần. Chương Chi Vi nói: Cảm ơn chị.

Cô không cần bất cứ ai giúp đỡ, đây là Anh Quốc, dù Lục Đình Trấn có đến được đây... chưa chắc anh ấy đã tìm ra mình.

Cho dù biết được trường của cô thì có làm sao, dù biết được thành phố cô ở thì có thể làm gì, chẳng lẽ anh còn cho người theo dõi cô chắc?

Nghĩ đến đây, Chương Chi Vi lại có thêm mấy phần tự tin.

Cô bình tĩnh phân tích tình hình, kể từ khi đến nơi này, cô luôn gọi điện thoại ở buồng điện thoại của London, gửi đồ đạc cũng lấy địa chỉ ở London, cô giữ kín địa chỉ nhà trọ của mình, không để lộ ra chút nào.

Nhưng buồng điện thoại này không thể dùng được nữa, Chương Chi Vi nghĩ, Lục Đình Trấn nhất định sẽ tra đến nơi này.

Vừa hay, kể từ tuần sau lịch học của cô có sự thay đổi, trùng với thời gian làm việc ở siêu thị, cô có thể nghỉ tạm một thời gian, hoặc tìm công việc mới trong nhà hàng Trung Quốc ở Coventry... Nói tóm lại là, Chương Chi Vi định rời khỏi London trong khoảng thời gian tới.

Cô vẫn hoàn thành công việc trong ngày hôm nay như bình thường. Sau khi kết thúc công việc, Chương Chi Vi gọi một cốc cà phê trong một tiệm cà phê New Zealand được đặt tên theo tên cà phê Got Shot và người truyền lại loại cà phê này, yên lặng làm xong bài kiểm tra chưa hoàn thành của mình.

Vào mỗi buổi tối cuối tuần, bạn trọ của cô sẽ tổ chức tiệc trong nhà, những âm thanh huyên náo ấy khiến cô không thể yên tĩnh học bài.

Người trong tiệm cà phê không nhiều, trên tường treo ảnh phong cảnh bãi biển, Chương Chi Vi làm xong bài tập rồi bắt tàu hỏa quay về Coventry.

Trước khi về nhà, Chương Chi Vi vào một tiệm cắt tóc giá rẻ, nhờ thợ cắt tóc nhuộm tóc cô thành màu caramel, tóc nhuộm màu này sau khi phai ra sẽ thành màu vàng nhạt.

Chương Chi Vi biết, bây giờ cô chẳng bận tâm điều gì, cô chỉ muốn tìm mọi cách để ngụy trang cho chính mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!