Chương 32: (Vô Đề)

Từ nơi này đến Đại học Warwick cũng mất hai mươi phút đi bộ, mà từ nơi này đến trạm tàu hỏa chỉ mất mười phút đi bộ.

Ngôi nhà có một bãi cỏ rất đẹp, thi thoảng bắt gặp một vài chú chim trắng bay đến đậu bên cửa sổ, Chương Chi Vi sẽ mang một ít vụn bánh mì cho chúng ăn.

Ngoài cô ra còn có bốn du học sinh khác thuê chung nhà với cô, lần lượt đến từ các quốc gia khác nhau, điểm chung duy nhất là họ đều là con gái. Nhưng người cần phải làm thêm kiếm tiền ở bên ngoài chỉ có một mình Chương Chi Vi.

Anh Quốc cho phép du học sinh đi làm thêm, chỉ cần đủ mười sáu tuổi, đồng thời học trong trường đại học được công nhận chính thức là có thể đi làm thêm, nhưng thời gian làm việc mỗi tuần có hạn, không thể vượt quá hai mươi tiếng.

Chương Chi Vi tìm được công việc đầu tiên ở một nhà hàng Trung Quốc, công việc của cô là gọi món, đưa món và thu dọn bát đĩa. Mỗi buổi sáng cô sẽ mua một chiếc bánh mì, đi bộ đến nhà ga. Coventry tuy rất nhỏ nhưng lại là một đầu mút giao thông thuận tiện.

Từ nơi này đến ga Euston ở London, cứ hai mươi phút lại có một chuyến tàu, chỉ mất một tiếng mười phút là đến nơi.

Vẫn còn hơn hai tháng nữa mới đến thời gian khai giảng, Chương Chi Vi tranh thủ thời gian này đi làm thêm, thích ứng trước với cuộc sống ở thành phố này. Cô vẫn còn một ít tiền, nhưng chỗ tiền này chắc chắn không đủ để cô tiêu xài phung phí học hết đại học.

Huống chi cô còn muốn tiếp tục đào tạo chuyên sâu, tiếp tục thi lên cao học. Chương Chi Vi đã xác định mục tiêu, cô dự định nộp đơn vào Đại học Cambridge hoặc Đại học Oxford.

Đối với nhiều người chưa từng đặt chân đến London, ấn tượng về thành phố lâu đời này chính là bầu trời âm u đổ mưa, những quý ông quý bà mặc áo măng tô dài, cầm ô đen, tựa như nơi này là một đô thị phồn hoa ngập tràn hơi thở điện ảnh và tri thức.

Thực ra vẫn còn những ấn tượng khác, Chương Chi Vi nhìn những người đàn ông chải tóc ra đằng sau, lo mình cũng sẽ sở hữu mái tóc giống như vậy.

Cô từng nghe bạn thuê chung nhà nhắc đến một lần rằng chất lượng nước ở Anh Quốc dường như sẽ làm người ta rụng tóc.

Chương Chi Vi trải qua hai tuần sống trong lo lắng mới chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì, tóc cô vẫn đen óng dày như trước.

Tóc của cô xoăn nhẹ tự nhiên, bóng khỏe, bây giờ đã che phủ vai.

Dù ở London hay Conventry, tay nghề của thợ cắt tóc đều khiến người ta không dám khen ngợi. Ban đầu Chương Chi Vi định cắt ngắn đi một chút, nhưng sau khi nhìn thấy mái tóc bị thợ cắt tóc hành hạ với cái giá cao cắt cổ của bạn cùng nhà, cô quyết định để tóc mọc dài tự nhiên.

Một điều không thể phủ nhận là London thực sự là một thành phố mang đậm văn hóa Anh. Khi Chương Chi Vi đang ăn tối trên ghế dài trong công viên, cô đã tình cờ nhìn thấy chú nai nhỏ chạy tung tăng, cũng từng nhìn thấy một chú cáo xinh xắn thập thò trên đường khi cô đang chạy đến nhà ga vào buổi tối.

Tại nhiều con phố chật chội cũng có nhiều vết tích của lịch sử và nghệ thuật. Tuy nhiên, đối với một cô gái châu Á nhỏ bé, đi ra ngoài một mình giữa đêm là một điều vô cùng tồi tệ.

Chương Chi Vi hạn chế tối đa việc ra ngoài đi dạo sau khi mặt trời lặn, cô không muốn gặp bất kỳ rắc rối nào.

Dòng sông Thames im lìm vắng lặng uốn lượn khúc khuỷu, chia cắt London thành hai miền nam bắc. Từ thứ Hai đến thứ Năm, Chương Chi Vi có thể được tặng quà miễn phí từ những người bán hàng rong bên ngoài mỗi trạm tàu hỏa ở khu trung tâm, thường là báo giấy.

Mặc dù những tờ báo như này không có gì đáng đọc, nhưng Chương Chi Vi vẫn sẽ nghiêm túc đọc hết, ít ra có thể giết thời gian.

Giá sách ở London rất cao, cao hơn cả Hồng Kông. Chương Chi Vi từ những nơi có chi phí thấp như Johor Bahru và Mercing đến London nên có chút không thích ứng được.

Có lẽ đây chính là

"Tiết kiệm thành xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ thành tiết kiệm thì khó" mà người ta hay nói, bây giờ cô thường mượn sách trong thư viện để đọc, tài liệu sách vở cũng cố gắng mua một ít sách cũ.

Cô không còn mặc những sản phẩm mới hợp mốt, cũng không đến phố Oxford hay phố Regent để mua những bộ váy xinh đẹp.

Chương Chi Vi của quá khứ không cần tự đi mua sắm, Lục Đình Trấn sẽ lấp đầy phòng thay đồ của cô bằng những bộ cánh lộng lẫy; Lương Mỹ Hoa của hiện tại chỉ mặc áo sơ mi đơn giản, cô đã quen mặc áo nịt ngực để tránh những rắc rối không đáng có, cô không còn dùng nước hoa và những phụ kiện bắt mắt, tóc buộc cao, mỗi ngày đều mang theo một chiếc túi vải xinh xắn mà Lương Thục Bảo may cho cô, ngồi trên chuyến tàu từ London đến Coventry.

Thỉnh thoảng, Chương Chi Vi sẽ đến một số khu chợ phía đông London để mua một số mặt hàng tiêu dùng bền rẻ hoặc một số món đồ nhỏ thú vị như ghim cài áo, đồ trang trí, rồi gửi về cho Lương Thục Bảo ở Mersing.

Trong nhà Lương Thục Bảo không có điện thoại nên Chương Chi Vi phải viết thư tay, gửi quà về, thi thoảng cũng nghe ngóng một số gia đình giàu có bên đó, trò chuyện cùng chị ấy.

Muốn gửi quà về Mersing thì phải gửi đường biển, mất khoảng ba đến bốn tháng Lương Thục Bảo mới nhận được.

Lần đầu tiên nhận được ghim cài áo, chị ấy vừa thích thú vừa trách:

"Đừng mua cho chị mấy thứ này nữa, em còn phải học hành cho tốt, Mỹ Hoa à."

Cô không có gì để báo đáp Lương Thục Bảo, chỉ có những thứ này, chỉ có thể hoàn toàn trở thành em gái bé bỏng của chị ấy, Lương Mỹ Hoa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!